Hạc tường tình không – phần 2

Thích khách sơn trang hệ liệt phần 3

《 HẠC LƯỢN TRỜI TRONG 》

Tác giả: Nhất Diệp Tiêu Dao

Editor: Docngaogiangho

Ánh dương rực rỡ, trời cao khí sảng. Trên quan đạo, hai con khoái mã tuyệt thế đang tung vó tiến về trước, tuy nhiên trên mặt người cỡi hiện rõ vẻ ngưng trọng, vô cùng không hợp với khí trời đang tốt đẹp.  “ Dừng ” Nhìn thấy rõ bóng người càng lúc càng rõ của Phong Hành Hạc đang đuổi theo, Thượng Quan Huyền Nguyệt vội vàng siết chặt cương ngựa.

“Thanh Sương, Lão, các ngươi như thế nào. . .” Thượng Quan Huyền Nguyệt trên lưng ngựa vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người, lớn tiếng hỏi.

Hàn Thanh Sương thâm ý nhìn Sở Hồng Lệ liếc mắt một cái, sau đó mỉm cười nói: “Mấy chuyện báo thù như thế này sao có thể thiếu chúng ta. Ngươi nói có đúng không, Lão?” Nàng ngửa đầu hỏi người đang ôm chặt chính mình, Lão nhẹ nhàng gật đầu.

“Chính là. . .” Huyền Nguyệt còn muốn nói điều gì, Sở Hồng Lệ trong lòng đã khẽ kéo vạt áo nàng, Huyền Nguyệt cúi đầu nhìn nàng, Hồng Lệ mỉm cười gật đầu.

Huyền Nguyệt lập tức hiểu được ý tứ của Hồng Lệ, nhìn nhóm bằng hữu này, trong lòng của nàng tràn đầy cảm kích, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể biểu đạt hết tâm tình lúc này, chỉ có thể gắt gao ôm lấy phần tình nghĩa này trong lòng.

“Còn chờ gì nữa, chúng ta xuất phát đi!” Phong Hành Hạc lớn tiếng nói.

“Hảo!”

Ba con ngựa rất nhanh trên đường mà đi, mái tóc các nàng tung bay trong gió, trên khuôn mặt tươi trẻ tràn đầy nụ cười xao xuyến lòng người. Có như vậy tươi cười, cho dù con đường phía trước có hung hiểm như thế nào, các nàng cũng nhất định có thể thuận lợi xông qua.

Kinh thành giữa trời chiều thỉnh thoảng vang lên tiếng vó ngựa ồn dập, trên mặt nhóm người mới vào kinh sư đều mang theo biểu tình sợ hãi than lên dù sao cũng là đô thành của cả nước, sự phồn hoa lộng lẫy cùng nơi khác tự nhiên bất đồng. Cao lầu phủ viện, đường lớn đường mòn, người đến người đi, lộ ra khí chất phú quý xa xỉ.

Đoàn người Phong Hành Hạc trước mắt dừng lại ở một gian lữ điếm, Tuyệt Ảnh từ sớm đã đến đây chờ đón dẫn các nàng đi đến căn phòng khách đã chuẩn bị sẵn.

Đẩy cánh cửa gỗ ra, đập vào trong mắt mọi người chính là khung cảnh tươi mát thanh nhã, bố trí sạch sẽ.

“Căn lữ điếm này hoàn cảnh tương đối thanh u, có thể tránh khỏi một ít phiền toái không cần thiết” . Tuyệt Ảnh hướng mọi người thản nhiên nói: “ Căn này là cho chủ nhân cùng Đại tiểu thư, căn phòng của Sở trang chủ cùng Hàn trang chủ thì ở cách vách . ”

“Ừ.” Phong Bích Tiêu gật gật đầu, mỉm cười nói: ” an bài như vậy tốt lắm, Tiểu Ảnh làm việc thực thoả đáng.” Nói xong, nàng vỗ vỗ lên bả vai Tuyệt Ảnh.

Tuyệt Ảnh vẫn là thản nhiên, quay đầu nói: “Hàn trang chủ, Sở trang chủ mời đi theo tại hạ.”

Bốn người gật đầu, đi theo Tuyệt Ảnh ra cửa phòng.

“Nơi này hoàn cảnh thật sự rất tốt!” Phong Bích Tiêu nhìn nhìn chung quanh ở trong phòng, đẩy cửa sổ ra, ngọn gió nóng đầu hạ thổi vào, mang đến cho căn phòng vốn trầm tĩnh một tia sinh khí.

“Tiểu Hạc, làm sao vậy? Dọc theo đường đi đều rất ít nói chuyện.” Phong Bích Tiêu chậm rãi tới bên người Phong Hành Hạc, vuốt mặt của nàng, ôn nhu hỏi.

“Ta đi ra ngoài dạo một chút!” Phong Hành Hạc bỏ lại một câu, người giống như một trận gió, biến mất khỏi tầm mắt của Bích Tiêu.

Màn đêm lặng yên buông xuống, nhưng sự náo nhiệt trên đường không hề giảm bớt, xa hoa cùng truỵ lạc, ngợp trong vàng son, đây chính là góc khuất đen tối ẩn dưới vẻ chân chính của kinh thành.

Thái Bạch Cư – tửu lâu lớn nhất kinh thành, vào ban đêm, nơi này liền trở thành chốn náo nhiệt nhất trong toàn kinh sư. Đại quan quý nhân, giang hồ hào khách, đều thích tụ hội ở trong này, uống cạn rượu ngon, luận chuyện thiên hạ.

Hầu như mỗi một bàn đều đã có người, tiếng hét chói tai của tiểu nhị, tiếng gào khản của khách nhân, tiếng cụng chén côm cốp, tiếng nói chuyện phiếm xì xào, thật vô cùng huyên náo. Trên bàn ngay song cửa sổ lầu hai, có một thiếu nữ áo đỏ đang tự rót tự uống, trên bàn bày đầy bầu rượu. Thiếu nữ chăm chú uống, hoàn toàn không thèm để ý đến sự huyên náo ở chung quanh, như đang chìm vào một góc riêng yên tĩnh của bản thân mình.

Bất chợt một hồi bước chân không nhanh không chậm từ dưới mà lên, một thân thiếu nữ vận trang phục trắng như tuyết chậm rãi bước lên sàn nhà lầu hai, đi theo phía sau là bốn cô gái vẻ mặt nghiêm túc.

“ Lôi đại nhân , vẫn ngồi vị trí cũ sao ? ” chưởng quỹ đi theo bồi cười hỏi . Thiếu nữ mỉm cười gật đầu, nụ cười xán lạn tựa ánh sáng mặt trời. Chưởng quỹ vội vàng dẫn thiếu nữ hướng bàn bên cửa sổ đi tới. Đi tới trước bàn bên cạnh cửa sổ, lại thấy sớm đã có người đang ngồi.

“ Vương chưởng quỹ , đây là ý gì ?” một trong những thiếu nữ tùy tùng nhìn chằm chằm chưởng quỹ, lạnh lùng hỏi .

“Lý tam!” Chưởng quầy lớn tiếng thét lên, tiểu nhị lý tam dù đang ở bận việc cũng vội vã chạy nhanh tới, cúi người hỏi: “Chuyện gì? Chưởng quầy.”

Chưởng quầy chỉ vào cái bàn bên cạnh cửa sổ, hết sức tức giận nói: “Cái bàn này ta không phải đã nói ngươi chừa trống sao? Như thế nào có người ở ngồi hả?”

“Không có biện pháp nha, chưởng quầy, các bàn khác đều đã đầy, cho nên tiểu nhân đành phải thỉnh vị khách quan đây ngồi ở chỗ này, hơn nữa. . .” Lý tam nơm nớp lo sợ trả lời.

“Ngu ngốc!” Chưởng quầy hướng lý tam đánh một cái tát, quay đầu lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười cung kính đối Bạch y thiếu nữ nói: “Đại nhân, người xem này. . .”

Cô gái kia còn không có mở miệng, tùy tùng phía sau nàng đi đến bên cạnh bàn, lạnh lùng nhìn Hồng y thiếu nữ đang uống rượu nói: “Cái bàn này là chỗ ngồi cố định của gia chủ ta, thỉnh vị cô nương này đổi qua chỗ khác.” Ngoài miệng nói là thỉnh, nhưng khẩu khí là mang theo ý không thể cự tuyệt.

Hồng y thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu, trên gương mặt tuấn mỹ không kềm chế được nét ngạo khí tràn đầy, mấy người kia nhìn xem đều sửng sốt. Chỉ nghe thanh âm nàng chậm rãi nói: “Ta tới trước, vì sao phải nhường cho ngươi?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên thẳng vào trong tai mọi người.

“Ngươi. . .” Người tùy tùng kia còn muốn nói điều gì, lại bị cung trang thiếu nữ phất tay chặn. Nàng tùy tiện ngồi xuống, cười dài nói: “Độc ẩm vô vị, cô nương nếu không ngại hãy cùng ta đây đồng mưu nhất túy đi?” Hồng y thiếu nữ giật mình, nàng đã cầm bầu rượu lên, châm tràn ly của mình, một hơi uống cạn.

“Ha ha, khá lắm đồng mưu nhất túy.” Cô gái cười cười, tối đen đích ánh mắt lượng như sao thần, cất cao giọng nói: “Thỉnh!”

“Đại nhân. .” Tùy tùng lo lắng lên tiếng.

“Không chuyện gì đáng ngại, các ngươi đi về trước đi.” Cung trang thiếu nữ lơ đểnh cười nói, vì thế tùy tùng của nàng chỉ gật gật đầu, xoay người rời đi.

Mỗi khi đêm đến, toàn bộ lồng đèn trong Thái bạch cư đều đồng loạt thắp sáng, ánh đèn như ánh nắng tháng ba, uyển ước mà nhu hòa. Trong tửu lâu tiếng người vẫn như cũ ồn ào nhưng tuyệt không ảnh hưởng dù chỉ một chút đến hai người đang uống rượu bên cửa sổ.

“ Còn chưa thỉnh giáo tên họ cô nương, ta . . . ” cung trang thiếu nữ đang muốn tự giới thiệu mình , thiếu nữ áo đỏ đã đưa tay ngăn lại :“ Hôm nay bèo nước gặp nhau, ngày mai lại đường ai nấy bước, ta không muốn biết ngươi là ai, ta cũng không mong bị hỏi tên họ, tối nay ta chỉ cầu một đêm được say. ” Nói xong, lại vì mình trót một chén , ngửa đầu uống vào .

“Nói đúng lắm, tương phùng hà tất tương thức, xem ra là ta nhiều chuyện .” Cung trang thiếu nữ nâng chén rượu lên, khóe mắt dưới mi khẽ cười.

Hai người cười nâng chén, một phen chén tạc chén tù, không hay không biết đã qua ba tuần trà, trong mắt hai người đều đã xuất hiện men say.

Đột nhiên một trận tiếng bước chân vang lên dồn dập, hai người quay đầu, chỉ thấy một hắc y thiếu nữ đang đứng bên cạnh bàn.

“Chủ nhân, Đại tiểu thư lo lắng, mời người mau trở về.” Tuyệt Ảnh nhìn Phong Hành Hạc, lạnh nhạt nói.

“Hảo, ta đã biết.” Phong Hành Hạc lảo đảo đứng lên, hướng cung trang thiếu nữ hành lễ, mỉm cười nói: “Ta đi trước, hữu duyên tái kiến.”

“Hảo, cô nương đi thong thả.” Cung trang thiếu nữ cũng đứng lên, hướng nàng đáp lễ.

Phong Hành Hạc cước bộ có chút không xong, Tuyệt Ảnh cẩn thận đỡ lấy nàng, chậm rãi đi. Ở trên thang lầu bước xuống đồng thời tuyệt ảnh hơi hơi quay đầu thần sắc có chút phức tạp liếc nhìn cung trang thiếu nữ một cái.

“Nào, thêm một ly nữa!” Đầu ngã quỵ ở trên giường mềm mại, Miệng Phong Hành Hạc còn không ngừng lớn tiếng la lên. Phong Bích Tiêu hơi hơi nhíu mày, quay đầu hướng tuyệt ảnh nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hạc rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu? Như thế nào say thành như vậy?”

“Không rõ ràng lắm, lúc ta đến trên bàn đã bày đầy bầu rượu.” Tuyệt Ảnh hơi nghiêng đầu ở bên tai Bích Tiêu nói nhỏ vài câu.

Phong Bích Tiêu trên mặt xuất hiện tâm tình phức tạp, nhìn Phong Hành Hạc đang say chết trên giường nói nhảm, nhỏ giọng nói: “Tình cờ gặp gỡ nàng ta. . .” Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Bích Tiêu mới chậm rãi nói: “Ta đã biết, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

“Dạ”. Tuyệt ảnh chậm rãi rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa.

Bích Tiêu thay Phong Hành Hạc cởi giày, cởi áo khoác, thật vất vả mới giúp nàng ở trên giường nằm tốt, sau đó nhẹ nhàng đắp lên chăn. Mọi việc đều xong, Phong Bích Tiêu đứng lên, đem khăn mặt trong chậu nhúng sũng nước, sau đó đem tới bên giường, cẩn thận lau mặt cho Phong Hành Hạc.

Khăn lông lành lạnh trên trán từ từ trợt tới hai gò má, lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt người kia thật nhu hòa  nhưng ở trong lại mang theo vẻ kiên nghị, ánh mắt Bích Tiêu tràn ngập nhu ý. Ngón tay của nàng đang lau trên môi Tiểu Hạc không tự chủ nhẹ nhàng vuốt ve, câu siết đường cong động nhân kia. Người ta đều nói người có đôi môi mỏng là người bạc tình, nhưng cách nói này ở trên người Tiểu Hạc tựa hồ không thành lập nha, Bích Tiêu khẽ mỉm cười, đôi môi hồng thắm kia tựa hồ như đang cám dỗ nàng. Bích Tiêu từ từ, từ từ cúi người, đang ngay khi sắp chạm vào phiếm mềm mại kia, đột nhiên, Phong Hành Hạc chợt bắt lấy tay của Bích Tiêu, thấp giọng lầm bầm:“ Bích Tiêu, đừng rời bỏ ta, ngươi đừng . . . ”

Phong Bích Tiêu đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó nàng  nhẹ nhàng kê đầu tựa vào ngực Hạc, thâm tình nhẹ giọng nói:“ Tiểu Hạc, nếu như có thể, ta cũng muốn cứ như vậy phụng bồi ngươi cả đời.” Tuy rằng Hạc đã ngủ thật say, không thể nghe được lời này của Bích Tiêu, nhưng vẫn nắm chặt tay nàng, hầu như nguyên đêm đều không có buông ra…

—————————————-

– uyển ước mà nhu hòa: duyên dáng mà mềm mại

– đồng mưu nhất túy: cùng nhau say sưa một đêm

– tương phùng hà tất tương thức: gặp gỡ nhau đâu cần phải quen biết

Hạc Tường Tình Không – phần 1

Thích khách sơn trang hệ liệt phần 3

《 HẠC LƯỢN TRỜI TRONG 》

Tác giả: Nhất Diệp Tiêu Dao

Editor: Docngaogiangho

Những bông tuyết như không biết mệt mỏi, phiêu vũ rơi trên mặt đất, lả lướt, trên cây to, trên đường lớn, đều phủ tuyết trắng xóa. “Cha cha cha. . .”, trời chiều mờ tối, một chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi từ xa đi đến.

“Quản gia, còn có bao lâu mới có thể về đến sơn trang?” bên trong xe, một thanh âm l chen đẩy biếng nhàn nhạt hỏi.

Quản gia đang đánh xe xoa một chút mồ hôi trên trán, ” tuyết rơi càng lúc càng lớn, sợ rằng chúng ta phải đến trấn nhỏ phía trước nghỉ qua đêm. ”

” Vậy à . . . ” thanh âm dừng một chút, “Cũng đành phải như vậy. Nhưng không thể sớm một chút nhìn thấy tiểu hạc, thật là có chút đáng buồn đây” . Nàng cười nhẹ.

Một giọt mồ hôi lạnh thật to theo bên trán quản gia trợt xuống, không dám nói cái gì thêm, hung hăng vung roi da không thương tiếc, liều mạng đánh xe về phía trước để đuổi kịp thời gian.

Gió lạnh gào thét, con đường phía trước cơ hồ bị tuyết vùi lấp trở nên càng thêm khó đi. . .

 —–0——

Bầu trời đêm sau cơn mưa tuyết so với bình thường càng thêm trong, màu đêm thuần túy như vậy mê người, dường như muốn đem người ta chìm sâu vào nó. Tựa người vào bên hiên cửa sổ, nàng lẳng lặng ngắm nhìn cảnh đêm sau khi đổ tuyết khó gặp này, gương mặt tươi đẹp khẽ động, không biết nàng đang nghĩ đến cái gì.

“Ta chỗ này không có chuyện gì nữa, ngươi mau trở lại bên nàng đi.” Nhẹ nhàng vuốt ve suối tóc, nàng đối với bóng đen phía sau lưng nói.

” Dạ” . thanh âm lạnh lùng, ngắn gọn trả lời, quang ảnh hơi chớp lên, người ở chỗ tối đã không thấy tung tích.

“Thật đáng tiếc, thực sự không có ánh trăng a” nàng hướng về phía bầu trời nhẹ giọng thở dài, nhưng rất nhanh trên môi lại xuất hiện nụ cười vui mừng, bởi vì nàng thấy một góc trong màn đêm, có một vì sao nhấp nháy tận lực phát ra ánh sáng mờ nhạt của nó, cố gắng hết sức sưởi ấm bầu trời giá lạnh. .

Có lẽ dù không có trăng sáng, bầu trời cũng sẽ không cô đơn lắm, nàng mỉm cười nghĩ đến, bởi vì còn có ánh sao đi cùng nó,ha ha. . .

—–0——

Ánh nắng ban mai mềm mại ấm áp xuyên qua cửa sổ, nhàn nhạt tỏa ra màu trắng phía trên màn, bóng nắng lần lượt thay đổi. Mái tóc dài đen nhánh tùy ý xỏa ra, lỗ tai so với người bình thường hoi nhọn hơn một chút càng toát ra vẻ dị thường yêu mị, hai mắt nhắm nghiền, đường nét xinh đẹp trên mặt toàn bộ hiện lên nét mệt mỏi làm nàng nhìn đau lòng không thôi. Vươn bàn tay không an phận, lặng kẽ tới gần sóng mũi cao ngất kia.

“Ah!” Phản ứng như dự đoán.

” Phong Bích Tiêu !” Phong Hành Hạc vuốt vuốt lỗ mũi đáng thương của mình, nhảy ra khỏi giường, tức giận rống to.

Phong Bích Tiêu mỉm cười, nói: “Tiểu Hạc vẫn là có tinh thần như vậy đấy, thật tốt!”

“Đáng giận, ngươi lúc nào trở về? Không phải nói buổi chiều mới đến đây sao?” Phong Hành Hạc trừng mắt nàng, lớn tiếng hỏi.

” Người ta muốn sớm một chút thấy Tiểu Hạc thôi, cho nên nghĩ ra xen vào nhà dân đi, đi đường suốt đêm, không ngờ tới thực sự trước khi trời sáng đã đến, ha ha.”

Quản gia thật đáng thương, Phong Hành Hạc trong lòng âm thầm tội nghiệp hắn.” Vậy tại sao ngươi ở phòng của ta thế?” Cái mũi còn hơi hơi có chút đau, đáng giận, xuống tay thật ác độc.

“Người ta đều nghĩ muốn nhanh gặp Tiểu Hạc, kẹt ngươi còn đang ngủ, ta chỉ có thể đến trong phòng gọi ngươi .” Phong Bích Tiêu làm vẻ mặt vô tội, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

Phong Hành Hạc biết rõ người này là bề ngoài yêu kiều nhưng bản chất cất giấu tà ác, ta không dễ gạt đâu. “Tuyệt Ảnh đáng chết thực sự cứ như vậy để cho nàng ta đi vào đây sao. ” Phong Hành Hạc khẽ mắng.

“Tiểu Hạc, loại này bộ dáng có thể sao?” Phong Bích Tiêu chỉ chỉ lên trên người Phong Hành Hạc, cười xấu xa hỏi.

Phong Hành Hạc nghi hoặc cúi đầu vừa nhìn thấy, “A!”, lại kêu to một tiếng. Nguyên lai vừa rồi Phong Bích Tiêu như vậy tập kích, Phong Hành Hạc quần áo toàn bộ rối loạn, cổ áo mở rộng ra, lộ ra da thịt tuyết trắng.” Chết tiệt!” Phong Hành Hạc nhanh tay nắm chăn che khuất thân thể, hướng Phong Bích Tiêu rống to lên: “Phong Bích Tiêu, ngươi mau đi ra ngoài cho ta, ta muốn thay quần áo.”

“Chúng ta đều là nữ tử, có cái gì quan hệ đâu.” Phong Bích Tiêu cố ý cúi đầu xuống thêm, mong muốn nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của Phong Hành Hạc toàn bộ trở thành màu hồng.

“Mau đi ra!”

“Hảo hảo hảo, ta đi ra ngoài.”

Phong Bích Tiêu thức thời rời khỏi phòng, bằng không Phong Hành Hạc sẽ thật sự đem nàng xé nát .” Ha ha. .” Nhìn khung cảnh dưới ánh mặt trời mùa đông ấm áp, Phong Bích Tiêu vui vẻ nói, “Hôm nay thời tiết thật tốt nha.”

“Pang!” Trong thư phòng truyền đến một tiếng vang thật lớn, bọn hạ nhân đều hơi hơi run lên, càng thêm cẩn thận làm việc, bởi vì bọn họ biết trang chủ đại nhân lại đang phát hỏa .

“Chết tiệt! Tên điên Phong Bích Tiêu kia, tự nhiên làm ra nhiều phiền toái như vậy!” Nhìn Tuyệt Ảnh đưa báo cáo lên, Phong Hành Hạc nắm tay hung hăng hướng bàn đọc sách giáng một cái, đáng thương cái bàn, rất nhanh bị chính chủ nhân tính kính nóng nảy của nó đánh thành tám mảnh.

Tuyệt Ảnh lẳng lặng đứng ở một bên nhìn, mặt không chút thay đổi, có thể sớm đã thành thói quen.

“Người nào dám chọc Tiểu Hạc của chúng ta tức giận?” Một thân ảnh áo tím tiến tới. Phong Bích Tiêu chậm rãi đi đến trước mặt Phong Hành Hạc, mỉm cười hỏi.

Phong Hành Hạc hung hăng quắc mắt liếc nàng một cái, dường như muốn từ trên người nàng xẻo xuống một miếng thịt mới thôi. Cúi đầu rất nhanh trên giấy viết xuống cái gì đó, sau đó chuyền tay cho Tuyệt Ảnh bên cạnh, nói: “Đem cái này giao cho phân bộ Giang Nam Nguyên Hải, kêu hắn mau chóng giải quyết chuyện này.”

“Dạ” . Tuyệt Ảnh đáp lời, rời khỏi thư phòng.

“Phong Bích Tiêu, ngươi có thể đừng cho mang cho ta nhiều phiền toái như vậy nữa hay không?” Phong Hành Hạc xoa xoa thái dương, đau đầu nói.

“Ha ha, người ta đâu phải cố ý, Tiểu Hạc, không nên tức giận . . .” Phong Bích Tiêu cười cúi người, ngồi lên trên đùi Phong Hành Hạc, “Hôm nay thời tiết thật không tồi, chúng ta đi ra ngoài vui đùa một chút đi.”

Nhìn vẻ mặt khoái hoạt của nàng, Phong Hành Hạc cũng không chịu nổi, không nói gì thở dài, chính mình đời trước khẳng định mắc nợ nàng ta. . .

Hai người ở sau sườn núi thả bước, kia một gốc cây hồng mai đang nở thật tươi đẹp, bông tuyết nhẹ rơi hòa cùng cánh hoa, mai hồng tuyết trắng nhẹ bay trong gió phất phới lượn vòng, hơn nữa hai thứ phiêu dật đó cộng thêm trong lúc hai người như thiên tiên ở giữa càng cấu thành một bức tranh “đông mỹ đồ” tuyệt tác.

“Thật là đẹp!” Phong Bích Tiêu ngạc nhiên thở nhẹ, tùy tay ngắt một cành hồng mai, ngửi lấy một hơi thật sâu, lộ ra nụ cười tươi vui vẻ.

Phong Hành Hạc nhìn nàng như giống như một đứa trẻ con bình thường, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không bất kể nàng như thế nào, thẳng đi về phía trước.

“Tiểu Hạc, ta cảm thấy được hoa mai này cùng ngươi giống nhau lắm.” Phong Bích Tiêu chạy chậm đến trước Phong Hành Hạc, hướng nàng múa máy cành mai trong tay.

“Ta?” Phong Hành Hạc có chút buồn cười chỉ vào chính mình, nói: “Hoa mai là hàng thanh cao, hẳn là dùng để hình dung Hồng Lệ chuẩn xác hơn, ha ha.” Nói xong, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy hoa tuyết bay bay, trên mặt cười có chút cô đơn.

“Tiểu Hạc. . .” Nụ cười kia khiến trái tim Phong Bích Tiêu hơi đau, tiến lên ôm cổ nàng, chậm rãi nói: “Ta biết, Tiểu Hạc nhất định cảm thấy được cô đơn. Dù sao ngươi thích nhất chính là Tiểu Lệ cùng Tiểu Sương, giờ họ đều có một nửa khác rồi, haiz. . .”

Nghe vào là lời an ủi, xong Phong Hành Hạc như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, khóe miệng hơi hơi co rúm, “Các nàng có hay không một nửa khác thì liên quan gì tới ta, ta chỉ là bạn tốt của các nàng mà thôi.”

“Thật vậy sao?” giọng nói tràn ngập hoài nghi.

“Ta nói phải là phải!” tính nóng của Phong Hành Hạc lại nổi lên.

“Hảo hảo hảo, ngươi nói nói phải là phải.” Phong Bích Tiêu ở trong lòng ngực nàng giống con mèo nhỏ cọ tới cọ lui, nụ cười trên môi không đổi.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng đó, qua đã lâu, Phong Hành Hạc phục hồi lại tinh thần, chậm rãi nói: “Chúng ta trở về đi, trời trở lạnh rồi.”

Nhưng người đang dựa vào ngực nàng kia không có trả lời, Hành Hạc cúi đầu nhìn đã thấy Phong Bích Tiêu hai mắt khép hờ, thật sự đã ngủ thiếp đi. Phong Hành Hạc nhẹ giọng thở dài, cẩn thận ôm lấy Bích Tiêu, từ từ đi trở về.

Một con gió thổi qua, mai hồng tuyết trắng lần lượt thay nhau rơi xuống, Phong Bích Tiêu khóe miệng cười ngọt ngào, có lẽ là mơ thấy mộng đẹp rồi. . .

—–0——

Thư phòng thật yên lặng, Phong Hành Hạc đang xem phân đà các nơi báo cáo lại thu hoạch thường niên, tính cách nàng tuy rằng thật nóng như lửa, nhưng khi làm việc thì Hạc tuyệt đối cẩn thận tỉ mỉ, mười phần nghiêm túc. Lúc này nàng thoạt nhìn cùng bình thường hoàn toàn là hai dạng khác biệt. Nhấp một ngụm trà, Phong Hành Hạc mỉm cười, tựa hồ đối với thành tích năm nay thực vừa lòng.

Một thị nữ đi vào thư phòng, nhẹ giọng nói: “Trang chủ, Táng nguyệt Sơn Trang Sở trang chủ tới chơi, hiện chờ ở đại sảnh.”

“Hồng Lệ đến đây!” Phong Hành Hạc nghe vậy, lập tức buông công việc trong tay, cười nói: “Mau thỉnh Đại tiểu thư cùng ra đại sảnh.” Nói xong, bước nhanh hướng đại sảnh tiến đến.

“Tiểu Lệ!” Phong Hành Hạc lớn tiếng hô vọt vào đại sảnh, liếc mắt một cái liền thấy Sở Hồng Lệ cùng Thượng Quan Huyền Nguyệt đang ngồi nói chuyện, vừa thấy nàng đến đây, lập tức mỉm cười đứng dậy.

Phong Hành Hạc hướng Huyền Nguyệt gật gật đầu, sau đó cười hỏi Sở Hồng Lệ: “Hôm nay ngươi như thế nào có thời gian rảnh đến thăm ta?”

“Thế nào? Ngươi không chào đón sao?” Sở Hồng Lệ cười nói.

“Lí nào lại thế? Ta cao hứng còn không kịp đây!” Phong Hành Hạc lôi kéo Sở Hồng Lệ ngồi xuống, hai má hơi hơi phiếm hồng, xem ra thực hưng phấn.

“Đúng rồi, Tiểu Hạc mỗi ngày đều ngóng trông ngươi tới thăm nàng ấy.” Một thanh âm trong trẻo truyền đến, Phong Bích Tiêu chậm rãi đi tới, mỉm cười nói: “Ta đã nói với ngươi, Tiểu Lệ người ta là tân hôn, làm sao có thời giờ tới thăm ngươi nha. Ngươi nói có đúng không, Tiểu Lệ?”

Lời vừa nói ra, Thượng Quan Huyền Nguyệt cùng Sở Hồng Lệ khuôn mặt không hẹn mà cùng đỏ. Phong Hành Hạc trừng nàng liếc mắt một cái, cầm lên chén trà trên bàn, từng ngụm từng ngụm uống vào.

“Kỳ thật hôm nay tới là có chuyện tìm Bích Tiêu ngươi giúp đỡ.” Vẫn là Sở Hồng Lệ có chừng mực, so sánh lý trí, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, nói ra ý đồ đến đây.

“Nga? Chuyện gì?” Phong Bích Tiêu ở bên cạnh Phong Hành Hạc ngồi xuống, hỏi.

Lúc này, Thượng Quan Huyền Nguyệt cùng Sở Hồng Lệ nhìn nhau, Hồng Lệ hơi hơi gật gật đầu, Huyền Nguyệt mới chậm rãi mở miệng: “Xin ngươi nói cho ta biết, cừu nhân diệt tộc của ta là ai?”

Phong Hành Hạc hòa cùng Phong Bích Tiêu vừa nghe, rất là khiếp sợ. Hành Hạc phóng tới trước mặt Huyền Nguyệt, nắm chặt vạt áo của nàng, kích động nói: “Ngươi đã cùng Tiểu Lệ ở cùng một chỗ, còn nói báo thù làm cái gì?”

“Tiểu Hạc.” Sở hồng lệ qua đi xoa đi bả vai Hạc, ôn nhu nói: “Không nên trách Huyền Nguyệt, đây là quyết định của ta.”

“Cái gì!” Phong Hành Hạc không dám tin nhìn Sở Hồng Lệ.

Sở Hồng Lệ thâm tình nhìn qua Huyền Nguyệt, bình tĩnh nói; “Ta không hy vọng bởi vì ta mà khiến cho trong cuộc sống nàng lưu lại một tiếc nuối, vô luận kết cục thế nào, ta cùng nàng sẽ cùng nhau gánh vác.”

“Tiểu Lệ. . .” Huyền Nguyệt không biết phải nói gì, chỉ có thể ôn nhu cầm tay nàng.

Phong Bích Tiêu hiếm khi nghiêm túc nói: “Thật sự quyết định ?”

“Ừ.” Hai người cùng nhau gật đầu.

“Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết rõ.” Phong Bích Tiêu ngồi thẳng người, chậm rãi nói: “Ng chen đẩy kia chính là quốc cữu của đương triều hoàng thượng, Tư Đồ ngọc Đình.”

—–0——

Gió đêm từng cơn mang theo hương hỗn độn của mai cùng tuyết, Phong Bích Tiêu trầm tư nghiêng mặt. Dựa bên cửa sổ rộng mở, gió thổi làm tóc của nàng hơi rối loạn, kia trong lúc vài sợi tóc mái khinh động, càng tiết ra sự kiều mỵ vô hạn.

‘ Ầm!’ cửa phòng bị người ta dùng sức đẩy ra, một thân ảnh áo đỏ hồng xông vào . ” Phong Bích Tiêu, ta có việc muốn nói với ngươi . ” Phong Hành Hạc đi tới trước mặt Phong Bích Tiêu, làm mặt xấu, lớn tiếng nói .

“Chuyện gì vậy, Tiểu Hạc?” Phong Bích Tiêu quay đầu lại, nét u buồn trên mặt đã tan mất, cười khanh khách hỏi.

“Ngươi không sao chứ?” Phong Hành Hạc tính tình tất nhiên là nóng như lửa, nhưng tâm tư lại mềm mỏng như tóc, nhìn ra Phong Bích Tiêu không giống như lúc bình thường, lập tức khôi phục bình tĩnh, thân thiết hỏi han.

“Ha ha, ta sẽ có chuyện gì đây chứ.” Phong Bích Tiêu thân thiết ôm cổ, mỉm cười nói: “Nhưng Tiểu Hạc quan tâm ta như thế, ta thật sự rất cảm động. . .”

“Ít, ít nháo đi, ta là có chính sự tìm ngươi thảo luận.” Phong Hành Hạc luống cuống tay chân đẩy Phong Bích Tiêu ra, cất cao giọng nói.

“Có phải về chuyện cừu gia của Huyền Nguyệt hay không?” Bích Tiêu trong mắt hiện lên một tia cô đơn, nhưng chỉ có trong nháy mắt, trên mặt vẫn là nụ cười tươi đẹp động lòng người.

Phong Hành Hạc gật đầu, “Ngươi vì sao lại nói cho Huyền Nguyệt biết?”

“Ngươi xem hôm nay Tiểu Lệ cùng Huyền Nguyệt mang bộ dáng kiên định thế kia, không nói cho các nàng biết có được không?” Phong Bích Tiêu hơi hơi nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói.

“Nhưng mà. . .”

“Được rồi, Tiểu Hạc, đây là chuyện của hai người các nàng, chúng ta là ngoại nhân không có quyền nhúng tay vào.” Phong Bích Tiêu cắt đứt lời nàng muốn nói, ” nếu các nàng ấy tự mình cũng quyết định như vậy rồi, ngươi còn lo lắng cái gì đây? ” ” ngoại nhân. . . thì ra là chúng ta chẳng qua là ngoại nhân mà thôi . . . ” Phong Hành Hạc tự lẩm bẩm, trong mắt toát ra một tia mất mác cùng cô đơn.

Bích Tiêu không đành lòng thấy bộ dáng này của nàng, nhẹ nhàng ôm lấy Hành Hạc, để cho đầu của nàng tựa vào bờ vai mình, ở nàng bên tai ôn nhu nói: “Hành Hạc, Tiểu Lệ cùng Tiểu Sương đều không phải là tiểu hài tử, hơn nữa các nàng đều có đủ khả năng để bảo vệ người yêu của đời mình, ngươi không cần phải lo lắng như vậy. ”

“Vì sao lại như vậy, Bích Tiêu? Nếu ngươi về sau có người mình thích, có phải sẽ không muốn ta quan tâm nữa hay không?” Thanh âm cô đơn đó làm trái tim Phong Bích Tiêu hung hăng đau nhói.

“Sẽ không đâu, Bích Tiêu sẽ không thích qua người khác, Bích Tiêu chỉ cần Tiểu Hạc quan tâm là đủ rồi.” Ôn nhu vỗ về vai Hành Hạc, Phong Bích Tiêu nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói.

“Có thật không?” Phong Hành Hạc giọng nói không xác định hỏi.

“Đương nhiên là thật.”

“Thật tốt quá.” Phong Hành Hạc ôm chặt lấy Bích Tiêu, cảm nhận được độ ấm trên người nàng, trái tim mơ hồ bấn loạn rốt cuộc cũng tìm được an tĩnh.

Tối nay, ngọn gió giống như phá lệ vô cùng ôn nhu đa tình. . .

—–0——

Trên luyện võ trường rộng lớn, một đạo kiếm quang lúc như giao long quay cuồng khi như bạch xà xoay chuyển, ngọn kiếm quét ngang khiến lá cây lả tả rơi. Ngọn kiếm giương cao, nghiêm nghị vũ nghi, thần khí nhàn định. Thu khí hồi kiếm, nàng chậm rãi đem thân hắc kiếm thu vào trong vỏ, sau đó quay đầu lại hướng người cách đó không xa mỉm cười.

“Vất vả cho ngươi.” Hàn Thanh Sương chậm rãi tiến lên, lấy ra khăn tay, vì Lão nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán, mỉm cười nói: ” Kiếm pháp của Lão càng ngày càng tinh thuần, nếu luyện thêm nữa, chỉ sợ có thể vượt qua cả cha ta.” Giọng nói nàng ngập tràn vui sướng.

Lão chỉ mỉm cười nhìn nàng, không nói. Từ khi cùng Hàn Thanh Sương yêu nhau, khuôn mặt tươi cười của Lão thường xuất hiện, cái vẻ lạnh lùng lang sát thủ trước kia dường như không còn tồn tại nữa.

“Trang chủ, là Tàn Tinh Sơn Trang Phong trang chủ phái người đưa tới thư.” Một người hầu cầm một phong thơ, hai tay trình đến trước mặt Hàn Thanh Sương.

“Thư của Tiểu Hạc?” Hàn Thanh Sương mỉm cười tiếp nhận, chậm rãi mở ra, lấy ra bức thư chậm rãi đọc kỹ.

“Làm sao vậy? Trên thư Hạc viết những gì?” Lão thấy chân mày Thanh Sương càng đọc càng nhíu chặt, thần sắc trở nên có chút kỳ quái, vì vậy trầm giọng hỏi.

Hàn Thanh Sương không nói gì, liền đem thư đưa cho nàng xem. Lão nghi hoặc tiếp nhận, ở trên thư nhanh mắt đảo qua, vốn dĩ biểu tình đang thoải mái cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên.

“Như thế nào có thể? Tiểu Lệ không phải là điên rồi chứ? Cư nhiên cùng Huyền Nguyệt đi báo thù.” Hàn Thanh Sương xoa nhẹ thái dương, cau mày.

” Cừu gia của Huyền Nguyệt như thế nào lại chính là đương triều quốc cữu đây?”

“Ai. . .” Hàn Thanh Sương thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Chuyện này ta đã từng nghe Bích Tiêu nhắc qua, Thượng Quan gia cùng quốc cữu Tư Đồ ngọc Đình trước giờ vẫn đối đầu, quan trường đen tối, minh tranh ám đấu. Quốc cữu thế lực rất lớn, phái người tiêu diệt cả nhà Thượng Quan cũng không phải là việc gì khó.”

“Thanh Sương, ngươi tính toán làm như thế nào?” Lão nhìn vẻ mặt trầm tư nhìn nàng, thấp giọng hỏi.

Hàn Thanh Sương nhún nhún vai, vẻ mặt không hề nề hà nói: “Còn có thể làm sao bây giờ, Tiểu Hạc cũng phải đi hỗ trợ, ta cũng không thể ở một chỗ này ngồi nhìn. Ai. . . Sở Hồng Lệ này, chỉ biết đem cho chúng ta thêm phiền toái.”

Lão ôn nhu đem nàng kéo vào trong lòng ngực, mỉm cười nói: “Bất luận ngươi quyết định làm như thế nào, ta cũng đều ủng hộ ngươi.”

“Lão. . .” Hàn Thanh Sương hai tay ôm lấy cổ Lão, nhẹ nhàng ở trên môi của nàng lưu lại một nụ hôn, dùng tiếng nói mê hoặc lòng người chậm rãi nói: “Ta yêu ngươi.”

“Ta cũng vậy.” Lão ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thanh Sương, mỉm cười đáp lại nàng.

“Hảo, chúng ta hãy theo các nàng cùng nhau điên đi!” Dưới bầu trời hoàng hôn, thanh âm cao hứng của Hàn Thanh Sương vẳng vẳng vọng lại. . .

(cont)