Thích khách sơn trang hệ liệt phần 3
《 HẠC LƯỢN TRỜI TRONG 》
Tác giả: Nhất Diệp Tiêu Dao
Editor: Docngaogiangho
Ánh dương rực rỡ, trời cao khí sảng. Trên quan đạo, hai con khoái mã tuyệt thế đang tung vó tiến về trước, tuy nhiên trên mặt người cỡi hiện rõ vẻ ngưng trọng, vô cùng không hợp với khí trời đang tốt đẹp. “ Dừng ” Nhìn thấy rõ bóng người càng lúc càng rõ của Phong Hành Hạc đang đuổi theo, Thượng Quan Huyền Nguyệt vội vàng siết chặt cương ngựa.
“Thanh Sương, Lão, các ngươi như thế nào. . .” Thượng Quan Huyền Nguyệt trên lưng ngựa vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người, lớn tiếng hỏi.
Hàn Thanh Sương thâm ý nhìn Sở Hồng Lệ liếc mắt một cái, sau đó mỉm cười nói: “Mấy chuyện báo thù như thế này sao có thể thiếu chúng ta. Ngươi nói có đúng không, Lão?” Nàng ngửa đầu hỏi người đang ôm chặt chính mình, Lão nhẹ nhàng gật đầu.
“Chính là. . .” Huyền Nguyệt còn muốn nói điều gì, Sở Hồng Lệ trong lòng đã khẽ kéo vạt áo nàng, Huyền Nguyệt cúi đầu nhìn nàng, Hồng Lệ mỉm cười gật đầu.
Huyền Nguyệt lập tức hiểu được ý tứ của Hồng Lệ, nhìn nhóm bằng hữu này, trong lòng của nàng tràn đầy cảm kích, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể biểu đạt hết tâm tình lúc này, chỉ có thể gắt gao ôm lấy phần tình nghĩa này trong lòng.
“Còn chờ gì nữa, chúng ta xuất phát đi!” Phong Hành Hạc lớn tiếng nói.
“Hảo!”
Ba con ngựa rất nhanh trên đường mà đi, mái tóc các nàng tung bay trong gió, trên khuôn mặt tươi trẻ tràn đầy nụ cười xao xuyến lòng người. Có như vậy tươi cười, cho dù con đường phía trước có hung hiểm như thế nào, các nàng cũng nhất định có thể thuận lợi xông qua.
Kinh thành giữa trời chiều thỉnh thoảng vang lên tiếng vó ngựa ồn dập, trên mặt nhóm người mới vào kinh sư đều mang theo biểu tình sợ hãi than lên dù sao cũng là đô thành của cả nước, sự phồn hoa lộng lẫy cùng nơi khác tự nhiên bất đồng. Cao lầu phủ viện, đường lớn đường mòn, người đến người đi, lộ ra khí chất phú quý xa xỉ.
Đoàn người Phong Hành Hạc trước mắt dừng lại ở một gian lữ điếm, Tuyệt Ảnh từ sớm đã đến đây chờ đón dẫn các nàng đi đến căn phòng khách đã chuẩn bị sẵn.
Đẩy cánh cửa gỗ ra, đập vào trong mắt mọi người chính là khung cảnh tươi mát thanh nhã, bố trí sạch sẽ.
“Căn lữ điếm này hoàn cảnh tương đối thanh u, có thể tránh khỏi một ít phiền toái không cần thiết” . Tuyệt Ảnh hướng mọi người thản nhiên nói: “ Căn này là cho chủ nhân cùng Đại tiểu thư, căn phòng của Sở trang chủ cùng Hàn trang chủ thì ở cách vách . ”
“Ừ.” Phong Bích Tiêu gật gật đầu, mỉm cười nói: ” an bài như vậy tốt lắm, Tiểu Ảnh làm việc thực thoả đáng.” Nói xong, nàng vỗ vỗ lên bả vai Tuyệt Ảnh.
Tuyệt Ảnh vẫn là thản nhiên, quay đầu nói: “Hàn trang chủ, Sở trang chủ mời đi theo tại hạ.”
Bốn người gật đầu, đi theo Tuyệt Ảnh ra cửa phòng.
“Nơi này hoàn cảnh thật sự rất tốt!” Phong Bích Tiêu nhìn nhìn chung quanh ở trong phòng, đẩy cửa sổ ra, ngọn gió nóng đầu hạ thổi vào, mang đến cho căn phòng vốn trầm tĩnh một tia sinh khí.
“Tiểu Hạc, làm sao vậy? Dọc theo đường đi đều rất ít nói chuyện.” Phong Bích Tiêu chậm rãi tới bên người Phong Hành Hạc, vuốt mặt của nàng, ôn nhu hỏi.
“Ta đi ra ngoài dạo một chút!” Phong Hành Hạc bỏ lại một câu, người giống như một trận gió, biến mất khỏi tầm mắt của Bích Tiêu.
Màn đêm lặng yên buông xuống, nhưng sự náo nhiệt trên đường không hề giảm bớt, xa hoa cùng truỵ lạc, ngợp trong vàng son, đây chính là góc khuất đen tối ẩn dưới vẻ chân chính của kinh thành.
Thái Bạch Cư – tửu lâu lớn nhất kinh thành, vào ban đêm, nơi này liền trở thành chốn náo nhiệt nhất trong toàn kinh sư. Đại quan quý nhân, giang hồ hào khách, đều thích tụ hội ở trong này, uống cạn rượu ngon, luận chuyện thiên hạ.
Hầu như mỗi một bàn đều đã có người, tiếng hét chói tai của tiểu nhị, tiếng gào khản của khách nhân, tiếng cụng chén côm cốp, tiếng nói chuyện phiếm xì xào, thật vô cùng huyên náo. Trên bàn ngay song cửa sổ lầu hai, có một thiếu nữ áo đỏ đang tự rót tự uống, trên bàn bày đầy bầu rượu. Thiếu nữ chăm chú uống, hoàn toàn không thèm để ý đến sự huyên náo ở chung quanh, như đang chìm vào một góc riêng yên tĩnh của bản thân mình.
Bất chợt một hồi bước chân không nhanh không chậm từ dưới mà lên, một thân thiếu nữ vận trang phục trắng như tuyết chậm rãi bước lên sàn nhà lầu hai, đi theo phía sau là bốn cô gái vẻ mặt nghiêm túc.
“ Lôi đại nhân , vẫn ngồi vị trí cũ sao ? ” chưởng quỹ đi theo bồi cười hỏi . Thiếu nữ mỉm cười gật đầu, nụ cười xán lạn tựa ánh sáng mặt trời. Chưởng quỹ vội vàng dẫn thiếu nữ hướng bàn bên cửa sổ đi tới. Đi tới trước bàn bên cạnh cửa sổ, lại thấy sớm đã có người đang ngồi.
“ Vương chưởng quỹ , đây là ý gì ?” một trong những thiếu nữ tùy tùng nhìn chằm chằm chưởng quỹ, lạnh lùng hỏi .
“Lý tam!” Chưởng quầy lớn tiếng thét lên, tiểu nhị lý tam dù đang ở bận việc cũng vội vã chạy nhanh tới, cúi người hỏi: “Chuyện gì? Chưởng quầy.”
Chưởng quầy chỉ vào cái bàn bên cạnh cửa sổ, hết sức tức giận nói: “Cái bàn này ta không phải đã nói ngươi chừa trống sao? Như thế nào có người ở ngồi hả?”
“Không có biện pháp nha, chưởng quầy, các bàn khác đều đã đầy, cho nên tiểu nhân đành phải thỉnh vị khách quan đây ngồi ở chỗ này, hơn nữa. . .” Lý tam nơm nớp lo sợ trả lời.
“Ngu ngốc!” Chưởng quầy hướng lý tam đánh một cái tát, quay đầu lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười cung kính đối Bạch y thiếu nữ nói: “Đại nhân, người xem này. . .”
Cô gái kia còn không có mở miệng, tùy tùng phía sau nàng đi đến bên cạnh bàn, lạnh lùng nhìn Hồng y thiếu nữ đang uống rượu nói: “Cái bàn này là chỗ ngồi cố định của gia chủ ta, thỉnh vị cô nương này đổi qua chỗ khác.” Ngoài miệng nói là thỉnh, nhưng khẩu khí là mang theo ý không thể cự tuyệt.
Hồng y thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu, trên gương mặt tuấn mỹ không kềm chế được nét ngạo khí tràn đầy, mấy người kia nhìn xem đều sửng sốt. Chỉ nghe thanh âm nàng chậm rãi nói: “Ta tới trước, vì sao phải nhường cho ngươi?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên thẳng vào trong tai mọi người.
“Ngươi. . .” Người tùy tùng kia còn muốn nói điều gì, lại bị cung trang thiếu nữ phất tay chặn. Nàng tùy tiện ngồi xuống, cười dài nói: “Độc ẩm vô vị, cô nương nếu không ngại hãy cùng ta đây đồng mưu nhất túy đi?” Hồng y thiếu nữ giật mình, nàng đã cầm bầu rượu lên, châm tràn ly của mình, một hơi uống cạn.
“Ha ha, khá lắm đồng mưu nhất túy.” Cô gái cười cười, tối đen đích ánh mắt lượng như sao thần, cất cao giọng nói: “Thỉnh!”
“Đại nhân. .” Tùy tùng lo lắng lên tiếng.
“Không chuyện gì đáng ngại, các ngươi đi về trước đi.” Cung trang thiếu nữ lơ đểnh cười nói, vì thế tùy tùng của nàng chỉ gật gật đầu, xoay người rời đi.
Mỗi khi đêm đến, toàn bộ lồng đèn trong Thái bạch cư đều đồng loạt thắp sáng, ánh đèn như ánh nắng tháng ba, uyển ước mà nhu hòa. Trong tửu lâu tiếng người vẫn như cũ ồn ào nhưng tuyệt không ảnh hưởng dù chỉ một chút đến hai người đang uống rượu bên cửa sổ.
“ Còn chưa thỉnh giáo tên họ cô nương, ta . . . ” cung trang thiếu nữ đang muốn tự giới thiệu mình , thiếu nữ áo đỏ đã đưa tay ngăn lại :“ Hôm nay bèo nước gặp nhau, ngày mai lại đường ai nấy bước, ta không muốn biết ngươi là ai, ta cũng không mong bị hỏi tên họ, tối nay ta chỉ cầu một đêm được say. ” Nói xong, lại vì mình trót một chén , ngửa đầu uống vào .
“Nói đúng lắm, tương phùng hà tất tương thức, xem ra là ta nhiều chuyện .” Cung trang thiếu nữ nâng chén rượu lên, khóe mắt dưới mi khẽ cười.
Hai người cười nâng chén, một phen chén tạc chén tù, không hay không biết đã qua ba tuần trà, trong mắt hai người đều đã xuất hiện men say.
Đột nhiên một trận tiếng bước chân vang lên dồn dập, hai người quay đầu, chỉ thấy một hắc y thiếu nữ đang đứng bên cạnh bàn.
“Chủ nhân, Đại tiểu thư lo lắng, mời người mau trở về.” Tuyệt Ảnh nhìn Phong Hành Hạc, lạnh nhạt nói.
“Hảo, ta đã biết.” Phong Hành Hạc lảo đảo đứng lên, hướng cung trang thiếu nữ hành lễ, mỉm cười nói: “Ta đi trước, hữu duyên tái kiến.”
“Hảo, cô nương đi thong thả.” Cung trang thiếu nữ cũng đứng lên, hướng nàng đáp lễ.
Phong Hành Hạc cước bộ có chút không xong, Tuyệt Ảnh cẩn thận đỡ lấy nàng, chậm rãi đi. Ở trên thang lầu bước xuống đồng thời tuyệt ảnh hơi hơi quay đầu thần sắc có chút phức tạp liếc nhìn cung trang thiếu nữ một cái.
“Nào, thêm một ly nữa!” Đầu ngã quỵ ở trên giường mềm mại, Miệng Phong Hành Hạc còn không ngừng lớn tiếng la lên. Phong Bích Tiêu hơi hơi nhíu mày, quay đầu hướng tuyệt ảnh nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hạc rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu? Như thế nào say thành như vậy?”
“Không rõ ràng lắm, lúc ta đến trên bàn đã bày đầy bầu rượu.” Tuyệt Ảnh hơi nghiêng đầu ở bên tai Bích Tiêu nói nhỏ vài câu.
Phong Bích Tiêu trên mặt xuất hiện tâm tình phức tạp, nhìn Phong Hành Hạc đang say chết trên giường nói nhảm, nhỏ giọng nói: “Tình cờ gặp gỡ nàng ta. . .” Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Bích Tiêu mới chậm rãi nói: “Ta đã biết, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
“Dạ”. Tuyệt ảnh chậm rãi rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cánh cửa.
Bích Tiêu thay Phong Hành Hạc cởi giày, cởi áo khoác, thật vất vả mới giúp nàng ở trên giường nằm tốt, sau đó nhẹ nhàng đắp lên chăn. Mọi việc đều xong, Phong Bích Tiêu đứng lên, đem khăn mặt trong chậu nhúng sũng nước, sau đó đem tới bên giường, cẩn thận lau mặt cho Phong Hành Hạc.
Khăn lông lành lạnh trên trán từ từ trợt tới hai gò má, lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt người kia thật nhu hòa nhưng ở trong lại mang theo vẻ kiên nghị, ánh mắt Bích Tiêu tràn ngập nhu ý. Ngón tay của nàng đang lau trên môi Tiểu Hạc không tự chủ nhẹ nhàng vuốt ve, câu siết đường cong động nhân kia. Người ta đều nói người có đôi môi mỏng là người bạc tình, nhưng cách nói này ở trên người Tiểu Hạc tựa hồ không thành lập nha, Bích Tiêu khẽ mỉm cười, đôi môi hồng thắm kia tựa hồ như đang cám dỗ nàng. Bích Tiêu từ từ, từ từ cúi người, đang ngay khi sắp chạm vào phiếm mềm mại kia, đột nhiên, Phong Hành Hạc chợt bắt lấy tay của Bích Tiêu, thấp giọng lầm bầm:“ Bích Tiêu, đừng rời bỏ ta, ngươi đừng . . . ”
Phong Bích Tiêu đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó nàng nhẹ nhàng kê đầu tựa vào ngực Hạc, thâm tình nhẹ giọng nói:“ Tiểu Hạc, nếu như có thể, ta cũng muốn cứ như vậy phụng bồi ngươi cả đời.” Tuy rằng Hạc đã ngủ thật say, không thể nghe được lời này của Bích Tiêu, nhưng vẫn nắm chặt tay nàng, hầu như nguyên đêm đều không có buông ra…
—————————————-
– uyển ước mà nhu hòa: duyên dáng mà mềm mại
– đồng mưu nhất túy: cùng nhau say sưa một đêm
– tương phùng hà tất tương thức: gặp gỡ nhau đâu cần phải quen biết