Tám về anime gần đây đã xem

Anime mùa đông năm nay đã được xem 2 bộ shoujo ai anime. Sakura Trick

và Saki

Đến mùa sau thì tạm thời chỉ thấy Akuma no Riddle có triển vọng là 1 shoujo ai anime . Đây là một tác phẩm của họa sĩ vẽ anime Loveless á, đáng mong chờ.

Giờ xin mạn phép “bình lựng” chút. Bộ Sakura Trick theo cảm nhận của mình là tạm, xem giải trí thì được chứ đem lại ít cảm xúc quá, cũng k có gì kịch tính. Hơn K-On và Yuru Yuri ở kiss công khai thoy, chứ nội dung hem bằng. Có lẽ mình già rồi hay sao mà cái cảm xúc ngây ngô chưa biết cái gì là yêu, bâng khuâng sự khác nhau giữa tình yêu và tình bạn mà nội dung của anime truyền tải không đến được với mình.

Saki coi vẫn hay, có thêm mấy pé có skill rất cool (ta thix Toyone <3), girl đẹp (nhất là bên Eisui), còn Saki-san thì “hổ báo” hơn xưa, tuy tính cách vẫn còn dễ dao động khi gặp hoàn cảnh hay char mạnh hơn mình nhưng hễ nhớ đến Nodoka thì em lấy lại tinh thần ngay, lúc đó đối thủ có là ai em cũng mặc, cứ Kan – Kan – Kan, Rinshan Kaihou như thánh =))

Còn vợ của em, Nodoka-chan trong season này quá ư là….kawaii~~~. Sau khi thay đổi kiểu tóc thì chị đây như bị em hút hồn đấy, em mà chịu thì chị nguyện lấy em về ngay. Ây mà dễ gì :(( Skill của em không khác gì thêm nhưng bù lại hành động siêu dễ thương lun, ôi lúc con Etopen của em ấy bị đá, cái mặt của ẻm…ôi mún cắn! Siêu cute!

Hình của thánh Nodochi :))

Giờ chuyển qua phần cảm xúc. Sài Gòn nắng nóng, vừa đi biển đổi gió về tâm trạng rất được thế là bợn dạo quanh mạng thấy khá nhiều ngôn tình, đam mỹ đã lấn sân sang lĩnh vực truyện tranh. Cái loại mà hồi xưa mình đọc bên manga gọi là “truyện tranh cho thiếu nữ” á =))

Xem qua thấy ổn, nội dung hài có, ngược ít, cũng có chút âm mưu khiến người xem tò mò dõi theo, đọc cười đã xong rồi lại thầm nghĩ khi nào mới thấy nhưng bộ kinh điển của bách hợp trong lĩnh vực này. Thậm chí với Yuri manga xuất hiện đã lâu mà cực phẩm hầu như chỉ đếm được dưới 10 bộ trong đó chỉ có vài bộ là 2, 3 vol, còn lại là one shot không. Có lẽ mấy bạn bên Trung Quốc do quan niệm là 1, do thị trường truyện tranh k sôi nổi là 2 nên chẳng cho ra những Yuri Manhua được. Hơi bùn!!!

Hạc tường tình không – phần cuối

Thích khách sơn trang hệ liệt phần 3

《 HẠC LƯỢN TRỜI TRONG 》

Tác giả: Nhất Diệp Tiêu Dao

Editor: Docngaogiangho

Phong Bích Tiêu nước mắt rơi nhanh, đứng ở bên cạnh Tư Đồ Ngọc Đình, vẻ mặt bi thương nhìn nhóm bằng hữu từng như vậy tín nhiệm nàng.

“Bích Tiêu. . .” Sở Hồng Lệ cùng Hàn Thanh Sương thấy Phong Bích Tiêu bên người Tư Đồ Ngọc Đình, tất cả trong mắt cũng đều là bi thương.”Bích Tiêu, rời đi hắn, cái loại cha này, không cần cũng được!” Hàn Thanh Sương lớn tiếng nói.

Phong Bích Tiêu cười khổ lắc đầu, nhìn xem phụ thân bên cạnh, tiếp tục trầm mặc.

“Hừ, nhìn đoán không ra các ngươi còn có chút bổn sự, nhiều lời vô ích, cùng lên đi.” Tư Đồ Ngọc Đình ngạo mạn ngẩng đầu lên, mép môi như cũ mang theo ý cười nhạo.

Huyền Nguyệt, Hành Hạc, Lão ba người cùng liếc mắt một cái, lập tức huy kiếm xông lên. Huyền Nguyệt một kiếm nhắm hướng Tư Đồ Ngọc Đình, hắn nhanh nhẹn tránh đi, xoay tay một chưởng đánh về phía Huyền Nguyệt, Huyền Nguyệt lập tức tránh ra.

Phong Hành Hạc kiếm chém hướng cổ tay của hắn, đồng thời nghiêng người, đá hai má hắn. Tư Đồ Ngọc Đình vội vàng xoay tay lại bắt lấy mắt cá chân của nàng, Phong Hành Hạc khinh công rất cao, nàng thuận thế phi thân lên, đạp bờ vai của hắn phi qua, người chưa rơi xuống đất, xoay tay lại chính là một kiếm. Tư Đồ Ngọc Đình trốn tránh không kịp, mắt thấy kiếm sẽ đâm vào trong ngực hắn.

‘Sưu’, thanh âm lợi khí đâm vào da thịt.”Bích Tiêu!” Phong Hành Hạc kêu to, Lão cùng Huyền Nguyệt khiếp sợ, Tư Đồ Ngọc Đình nhân cơ hội một người một chưởng, Huyền Nguyệt cùng lão đều bay đi ra ngoài.

“Bích Tiêu. . . Vì cái gì, vì cái gì phải chắn một kiếm này?” Phong Hành Hạc ôm lấy Phong Bích Tiêu ngồi trên mặt đất, kiếm của nàng cắm ở trên ngực Bích Tiêu, máu không ngừng chảy bên ngoài, chỉ chốc lát liền nhiễm hồng tử y của Bích Tiêu.

“Ha ha, con gái ngoan của ta, đa tạ ngươi thay ta đỡ một kiếm này. Hiện tại khiến cho vi phụ tới thu thập các nàng, báo thù cho ngươi.” Cười lớn nói xong, Tư Đồ Ngọc Đình đang muốn đề khí vận công, lại phát hiện nội lực của mình dường như chậm rãi xói mòn, càng ngày càng ít.

Huyền Nguyệt ôm ngực đứng lên, Bích Tiêu bị thương càng kích khởi của nàng phẫn nộ, cầm thật chặc chuôi kiếm, sử xuất một chiêu cuối cùng của hàn liễu kiếm pháp ‘Cuồng phong cuốn liễu’, hướng Tư Đồ Ngọc Đình còn đang tập trung vận khí liều mạng đâm tới, ‘Sưu’, lúc này đây, kiếm rốt cục thật sâu vào trong ngực hắn.

Huyền Nguyệt dùng sức rút kiếm ra, máu Tư Đồ Ngọc Đình dâng lên mà ra, hắn không tin mở to hai mắt, suy sụp té trên mặt đất, miệng còn lẩm bẩm nói: “Như thế nào hội? Như thế nào hội. . .”

“Thực xin lỗi, cha. . .” Phong Bích Tiêu mắt thấy phụ thân trúng kiếm ngã xuống đất, trong lòng cũng là thập phần đau xót, nhìn xem phụ thân ly nàng cách đó không xa, nàng thấp giọng nói.

“Ngươi cư nhiên ở trong trà hạ độc. . . Con gái quả nhiên cũng không thể tin tưởng, ha ha. . .” Tư Đồ Ngọc Đình cười lớn, máu văng ra làm bẩn gương mặt tuấn tú của hắn, hướng bàn tay vào không trung, hắn tựa hồ muốn nắm bắt cái gì, nhưng rốt cục vẫn là vô lực rũ xuống trên mặt đất.

Tí tách, mưa lắc rắc rơi xuống, gió hung hăng thổi mạnh, Huyền Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm thâm thúy, nước mắt theo hai má, không tiếng động trợt xuống. Cha, nương, con rốt cục cho hai vị báo thù , cha mẹ trên trời linh thiêng có thể ngủ yên đi.

Sở Hồng Lệ chậm rãi đi qua, từ phía sau lưng ôm lấy Huyền Nguyệt, đầu tựa sát vào bờ vai thấm đẫm nước mưa của nàng, cùng nàng trầm mặc.

“Bích Tiêu! Chịu đựng, Hồng Lệ lập tức chữa thương cho ngươi.” Phong Hành Hạc thanh âm kêu to đánh thức Hồng Lệ cùng Huyền Nguyệt, hai người chạy nhanh đi qua, Thanh Sương cũng giúp đỡ Lão đi qua.

“Tiểu Hạc. . . Không cần thương tâm ta, ta không đáng. . . Ta phản bội bằng hữu trước đây, là bất nghĩa; trong trà của cha hạ độc, khiến nội lực của hắn mất đi, dẫn đến hắn bị giết, là bất hiếu. Giống như ta loại người này bất nghĩa bất hiếu, thà cứ xem như đã chết đi.” Phong Bích Tiêu ho khan vài tiếng, ho ra tất cả đều là máu.

“Không, ta cho ngươi chết! Ngươi chết ta làm sao bây giờ? Ta một người thực cô độc, ngươi không phải đã đáp ứng cả đời đều ở cạnh ta, ta không cho phép ngươi đổi ý.” Phong Hành Hạc liều mạng lắc đầu, ôm thật chặc nàng, lớn tiếng nói, nước mắt mãnh liệt rơi xuống.

Phong Bích Tiêu run rẩy vươn tay, ôn nhu vì Hành Hạc lau đi nước mắt, miễn cưỡng chống đỡ tươi cười, “Tiểu Hạc, đừng khóc, ngươi vĩnh viễn phải đều vui vẻ, vĩnh viễn đều là khuôn mặt tươi cười. . . Khụ khụ khụ, như vậy mới là Phong Hành Hạc trong lòng ta.”

“Hảo, ta đáp ứng ngươi, vĩnh viễn đều vui vẻ, vĩnh viễn đều cười.” Phong Hành Hạc vội vàng gật đầu, nhanh chóng lau khô nước mắt, đối Bích Tiêu nói.

Phong Bích Tiêu mỉm cười, cố gắng rướn người lên, tiến đến bên tai Phong Hành Hạc, thấp giọng nói: “Tiểu Hạc ôn nhu nhất , ta yêu ngươi, tiểu Hạc. . .” Vừa mới dứt lời, đầu vô lực ngã về phía sau, nhắm hai mắt lại.

“Bích Tiêu!” Phong Hành Hạc kêu to, thanh âm bi thống vọng ở sau màn đêm thâm trầm. Mưa vô tình tạt vào nàng, ôm thật chặc thân thể trong lòng ngực vẫn đang ấm áp, nước mắt không thể ngừng mãnh liệt trào ra, hòa cùng nước mưa, đã sớm không thể phân biệt.

“Bích Tiêu, ta cũng yêu ngươi. . .” Ở nàng bên tai, Hành Hạc nhẹ giọng ôn nhu nói, giống như nàng chính là tạm thời ngủ, rất nhanh sẽ tỉnh lại.

Đây là nơi nào? Tối quá. . . Lạnh quá. . . Bích Tiêu ở trong bóng đêm thênh thang không mục đích đi tới, trước mặt không có đường, nàng chỉ có thể vẫn như vậy đi tới, đi tới. . .

Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một ánh sáng trắng nhỏ bé, Bích Tiêu chậm rãi hướng về phía đó, ánh sáng nhạt càng lúc càng lớn, dần dần bao phủ toàn bộ thân thể của nàng.

Hảo ấm áp. . . Bích Tiêu ôm lấy song chưởng, cuộn thành một đoàn, ánh sáng khiến cho nàng tham luyến cảm thấy an tâm, mí mắt cảm thấy được càng ngày càng nặng, chậm rãi nhắm lại.

“Tiêu Nhi, đừng ngủ, đừng ngủ. . .” Một giọng nữ nhẹ nhàng ôn nhu mà gọi Bích Tiêu, Bích Tiêu nỗ lực mở mắt ra, một thân áo trắng phiêu phiêu mỹ mạo nữ tử ở nàng trước mắt dần dần rõ ràng.

“Nương. . .” Nhận ra khuôn mặt quen thuộc của người nọ, Bích Tiêu đi lên, ôm chặt lấy nàng, “Nương, thật là người, Tiêu Nhi rất nhớ ngươi, không cần tái rời đi tiêu mà .” Đầu thật sâu chôn ở trong ngực ấm áp của mẫu thân, Bích Tiêu chảy nước mắt nói.

Nàng mềm nhẹ vuốt hai má Bích Tiêu, mỉm cười nói: “Tiêu Nhi, nương cũng nhớ ngươi, nhưng là nơi này không phải địa phương ngươi nên tới, ngươi phải trở về, bởi vì, nơi đó có ái nhân của ngươi đang đợi.”

Bích Tiêu ngẩng đầu nhìn mẫu thân, hai mắt đẫm lệ, “Ái nhân của ta? Là ai? Trên đời này chỉ có nương là người yêu thương Tiêu Nhi nhất thôi!”

“Đứa ngốc, còn có một người, người kia toàn tâm toàn ý yêu ngươi, người sủng ngươi đang rất lo lắng chờ ngươi trở về, cho nên, nhanh chóng trở lại bên người nàng đi thôi.” Nàng ở trên trán Bích Tiêu hôn nhẹ một cái, buông đôi tay ôm ấp nàng, mỉm cười càng bay càng xa.

“Nương. . .” Bích Tiêu liều mạng chạy theo, nghĩ muốn đuổi kịp nàng.

“Tiêu Nhi, mau trở về đi thôi. . . Trở về. . .” Thanh âm đuổi dần mờ ảo, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất. . .

“Mẹ!” Phong Bích Tiêu mở mắt ra kêu lên sợ hãi, ánh mặt trời chói mắt khiến đầu nàng hơi choáng, nhưng lại thấy một luồng khí chạy dọc trên lưng, hạ mắt nhìn thấy trên bụng bị quấn một lớp băng gạc trắng, tay phải cảm thấy đau, nàng vừa quay đầu ánh vào mi mắt chính gương mặt quen thuộc của người đó.

“Ta còn sống không?” Phong Bích Tiêu phát hiện mình nằm trên giường trong phòng bản thân, hết thảy thoạt nhìn đều là như vậy thân thiết, cái bàn, tường, còn có Phong Hành Hạc đang ghé vào bên giường ngủ say.

Nàng cười khổ, xem ra lão thiên gia còn không cam lòng khiến cho nàng chết đi như vậy, trời muốn cho nàng sống, còn sống để đối mặt hết thảy.

Người bên cạnh hơi hơi giật giật, chậm rãi mở mắt ra. Phong Bích Tiêu lập tức nở một nụ cười tươi, khàn khàn cổ họng nhẹ giọng nói với nàng: “Sớm an, Tiểu Hạc.”

“Sớm an, Bích Tiêu.” Phong Hành Hạc xoa mông lung đôi mắt còn buồn ngủ, dùng đồng dạng khàn khàn tiếng nói với Phong Bích Tiêu, hiển nhiên còn không có tỉnh táo lại.

“A. . .” Trong phòng vang lên tiếng la to của Phong Hành Hạc, Thượng Quan Huyền Nguyệt các nàng đang ở cách vách phòng ngụ nghe thấy, còn tưởng rằng phát sinh chuyện gì , quần áo còn không chỉnh đã lập tức chạy đến.

“Xảy ra chuyện gì? Tiểu Hạc!” Sở Hồng Lệ là người đầu tiên chạy đến bên giường, nhìn đến Phong Hành Hạc đang gắt gao cầm lấy tay người nằm ở trên giường vui vẻ nói: “Bích Tiêu, ngươi rốt cục tỉnh. . .”

Sở Hồng Lệ thở ra một hơi, sau đó nhìn Phong Bích Tiêu trên giường, gật đầu rồi cho nàng một nụ cười đầy ấm áp.

Phong Bích Tiêu đầu tiên là ngẩn ra, hốc mắt có chút nóng lên, sau đó nàng cười lại với Sở Hồng Lệ, một nụ cười xin lỗi, cũng ngập tràn cảm kích.

“Tiểu Hạc, ngươi đừng nắm tay ta chặt như thế chứ? Tuy rằng được ngươi nắm như thế ta rất cao hứng, nhưng là ta thật sự rất đau a!” Phong Bích Tiêu mỉm cười đối Phong Hành Hạc nói.

“Thực xin lỗi. . .” Phong Hành Hạc nhanh buông tay ra, nhưng lập tức lại ôm cổ nàng, giọng run run nói: “Bích Tiêu, ta thật vui vẻ. . . Ngươi rốt cục tỉnh lại. . . Ta rất sợ. . . sợ ngươi sẽ mãi không tỉnh. . .sợ chỉ còn mình ta cô đơn một người . . .” Cuối cùng, cơ hồ là nghẹn ngào nói xong.

“Đứa ngốc. . . Tiểu Hạc. . .” Phong Bích Tiêu một tay choàng qua đầu Hành Hạc, nhẹ nhàng vuốt ve sau ót của nàng, lệ theo khóe mắt yên lặng rơi xuống.

Sở Hồng Lệ mỉm cười chậm rãi rời khỏi phòng, đem tất cả mọi người nghe tiếng chạy đều xua đi, lén lút đóng cửa phòng, lưu lại cho không gian riêng tư cho hai người.

“Bích Tiêu. . .” Phong Hành Hạc hơi hơi ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Bích Tiêu.

“Cái gì?” Phong Bích Tiêu giương giọng khinh hỏi.

“Ta.. ta yêu ngươi.” khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, Phong Hành Hạc cố lấy dũng khí, rốt cục nói ra câu nói đã ẩn sâu trong đáy lòng kia.

“Hả?” Phong Bích Tiêu hiển nhiên không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn Hành Hạc.

Phong Hành Hạc cúi đầu, nhẹ nhàng thiếp thượng đôi môi mềm mại của Bích Tiêu, ái mộ nhấm nháp vị ngọt duy nhất của riêng nàng. Bích Tiêu ngẩn người, sau đó chậm rãi nhắm lại hai mắt, khóe môi cong lên một nụ cười hạnh phúc.

Yêu, một chữ cỡ nào vĩ đại, có thể bao dung hết thảy đau xót, hóa giải hết thảy đau thương.

Tiết Hạ Chí, tinh không vạn lí, tâm trạng con người cũng như thời tiết xinh đẹp này giống nhau, phá lệ thư sướng.

Ngoại khách điếm, mọi người cao hứng phấn chấn đang muốn lên đường về nhà, Phong Bích Tiêu sau khi dưỡng thương hảo lại cùng Hàn Thanh Sương trêu chọc Phong Hành Hạc, khiến nàng thỉnh thoảng lại tức giận la to, Lão đứng xem trò vui ở một bên, nhún nhún vai, ánh mắt hướng nhìn Hành Hạc tỏ vẻ thương hại. Thượng Quan Huyền Nguyệt đem hành trang phóng tới trên lưng ngựa, trên mặt toát ra vài giọt mồ hôi. Sở Hồng Lệ ở Huyền Nguyệt bên cạnh ôn nhu vì nàng lau đi, nhìn như đôi vợ chồng son, ngọt ngào không thể tả.

Tuyệt Ảnh đứng ở một bên, lẳng lặng chăm chú nhìn các nàng đang hạnh phúc khoái hoạt, khóe miệng bất giác cũng hiện lên tiếu ý. Nhìn lên không trung, trong lòng Tuyệt Ảnh có một mong muốn mãnh liệt. Thật hy vọng các nàng có thể mãi mãi được vui vẻ như thế.

Đột nhiên có năm con ngựa hướng bên này phóng tới, Tuyệt Ảnh tập trung nhìn, người đến là Lôi Linh cùng tứ đại danh bộ của Lục Phiến Môn.

“Các ngươi nghĩ có thể nhẹ nhàng như thế rơi khỏi kinh thành sao?” Lôi linh xuống ngựa, đi đến trước mặt mọi người, cười nhạt nói: “Các ngươi chính là thủ phạm giết chết Quốc Cữu!”

Thượng Quan Huyền Nguyệt cau mày, che ở phía trước Sở Hồng Lệ, lạnh lùng nói: “Tư Đồ Ngọc Đình là một mình ta giết, cùng các bằng hữu của ta không quan hệ, muốn bắt thì bắt ta.”

“Huyền Nguyệt!” Lão cùng Hành Hạc vừa muốn xông lên chuẩn bị liều mạng, lại nghe Lôi Linh chậm rãi nói; “Ta có nói muốn bắt các ngươi sao? Muốn bắt ta cũng không dám chỉ mang vài người này đến.”

“Vậy ngươi có ý gì?” Huyền Nguyệt nhìn chằm chằm nàng, kỳ quái hỏi.

Lôi Linh mỉm cười, đi đến Huyền Nguyệt bên người, thấp giọng nói: “Ta đem chuyện của ngươi hướng hoàng đế tiểu tử nói, hắn nói niệm tình phụ thân ngươi năm đó có công đối với triều đình, hơn nữa Tư Đồ Quốc Cữu thân mang nghiệp chướng nặng nề, chuyện của ngươi giết hắn coi như xong. Bù lại, hắn hạ chỉ khôi phục quan tước cho Thượng Quan gia, giao cho ngươi kế thừa. Ta hôm nay đến chính là muốn tuyên chỉ.”

Huyền Nguyệt nghe xong, lắc đầu nở nụ cười, “Không cần, ta không thích quan trường, quan tước coi như xong. Ta muốn chính là cuộc sống tự do tự tại cùng người ta yêu, chuyện khác với ta mà nói không quan trọng gì.” Nói xong, ôm chầm Sở Hồng Lệ, hôn lên mái tóc đen huyền của nàng.

Lôi Linh tò mò nhìn sau đó đánh giá hai người một phen, cười nói: “Là như thế này nha, ừ, hảo, ý tứ của ngươi ta sẽ chuyển đạt đến hoàng đế tiểu tử. Bất quá. . .” Nàng dừng một chút, vọt tới bên người Lão, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn nàng, “Ngài chính là lang sát thủ Lão đại nhân đi, ngài biết không, ta rất sùng bái ngài, có thể nào. . .”

Nói còn chưa nói xong, Hàn Thanh Sương liền đã nhảy tới đây, ôm Lão, ngang đầu đối Lôi Linh nói: “Lão là của riêng ta, đừng hòng mơ tưởng đến nàng.” Nói xong, kéo đầu Lão xuống, mạnh mẽ mà hôn lên môi nàng, tuyên bố chủ quyền.

Lôi Linh ngẩn ngơ, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, nhưng nàng cũng không nhụt chí, lập tức lại vọt tới Phong Hành Hạc trước mặt, mỉm cười nói: “Nguyên lai ngươi là Tàn Tinh Sơn Trang trang chủ, nếu không ngại, chúng ta đi Thái Bạch Cư đại say một màn nữa, thế nào?”

Phong Hành Hạc còn chưa nói, Phong Bích Tiêu liền gắt gao vây quanh ở hông nàng, dùng ngữ điệu vô cùng mềm mại nói: “Thật có lỗi, Tiểu Hạc phải theo giúp ta, cho nên không rảnh.”

Lôi Linh cái này hoàn toàn choáng váng, ngốc đứng ở tại chỗ, giật mình tỉnh lại không biết Huyền Nguyệt các nàng đã lên ngựa trên đường mà đi khi nào, cuối cùng vẫn là xanh rì hảo tâm tiến lên, đem nàng vỗ trở về.

“Ha ha. . . Gió thật thoải mái!” trên lưng ngựa chạy như bay, Phong Bích Tiêu tựa vào trong lòng ngực ấm áp của Hành Hạc, mặc cho gió thổi tung mái tóc dài phiêu dật của nàng.

“Xem kìa, bạch hạc!” Hàn Thanh Sương kinh ngạc kêu to chỉ vào khoảng trời xanh phía trước, một đám bạch hạc đang trên bầu trời quang đãng bay lượn tự tại.

Trên đường lớn rộng rãi, bóng ngựa chạy xa dần, cuối cùng biến mất không thấy nữa, chỉ có đám bạch hạc đẹp đến động lòng người, không biết mệt mỏi sải cánh bay, bay vào bầu trời xanh trong tối tự do, tối rộng lớn.

~~~~Hoàn~~~~

ps: Các vị quan khách có thích lấy đi đâu thì lấy, khỏi hỏi mình nhá ^^

Hạc tường tình không – phần 5

Thích khách sơn trang hệ liệt phần 3

《 HẠC LƯỢN TRỜI TRONG 》

Tác giả: Nhất Diệp Tiêu Dao

Editor: Docngaogiangho

 

Chạng vạng thời gian nhóm Huyền Nguyệt tới quốc cữu phủ. Ở một góc sáng sủa bí mật, ba người thay quần áo hạ nhân đã chuẩn bị trước. Sau đó ở phủ quốc cữu dưới sự chỉ dẫn của Phong Hành Hạc đã tìm hiểu qua địa hình, cẩn thận tránh đi sai dịch của Lục Phiến Môn cùng hộ vệ trong phủ, trộm trà trộn vào.

Trong hoa viên nơi nơi là người, trên sân khấu chính kịch xướng thật náo nhiệt. Cổ nhạc vang trời, tiếng người huyên náo, tình huống thập phần hỗn tạp. Phong Hành Hạc bố trí Huyền Nguyệt và Lão ở tại chỗ này chờ, một mình nàng không lưu dấu vết đi chung quanh xem xét, chỉ chốc lát nàng liền trở lại bên cạnh hai người.

Cẩn thận ngó trái ngó phải, Phong Hành Hạc cúi đầu, nhỏ giọng đối với các nàng nói: “Ta nhìn xung quanh, cách sân khấu kịch mười trượng an bài một cái bảo mộc tọa lớn, nơi đó thủ vệ nhiều nhất, ta nghĩ  đợi lát nữa đi ra Tư Đồ Ngọc Đình nhất định sẽ ngồi ở chỗ kia”.

“Hảo, đợi lát nữa chúng ta liền tìm cơ hội chạy tới bên kia, ngàn vạn lần phải cẩn thận.” Huyền Nguyệt trầm giọng nói xong Hạc cùng Lão đều khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Đã tới thời gian dùng cơm chiều, thọ yến chính thức bắt đầu. Những khách nhân vui vẻ ăn cơm, uống rượu, trên đài hí khúc vẫn tiếp tục xướng ca, rất náo nhiệt.

Bỗng nhiên, một cẩm y nam tử xuất hiện tại hoa viên, đi theo phía sau có vài hộ vệ, chậm rãi đi đến bảo mộc tọa trước sân khấu, đường đường chính  chính ngồi xuống. Tất cả moi người nhanh chóng dừng lại chuyện đang làm, đồng loạt đứng lên, giơ cao chén rượu cùng nói: “Chúc quốc cữu đại nhân quý thể an khang, thọ như tùng bách”.

Tư Đồ Ngọc Đình cũng giơ cao chén rượu khẽ gật đầu, phất tay áo ý bảo mọi người ngồi xuống tiếp tục dùng tiệc. Hắn nâng một chung Minh tiền trà Long Tĩnh, một bên mím môi, một bên hướng trên đài xem kịch.

Lúc này xướng chính là tuồng  << Đơn đao hội>> nam tử trung niên đóng vai giam công thân mạc ngân giáp lục bào hát: “ Kiếm này, đói ăn tướng đầu, khát uống máu thù nhân”. Một khúc xướng xong, tiếng vỗ tay như sấm dậy. Tại thời diểm mọi người ở đây hoan hô ủng hộ, có người ra tay.

Lão đang ở nơi cách Tư Đồ Ngọc Đình khoảng mười bước dùng sức đánh ra tứ niệm phi tiêu, ‘Ngô!’ Hai hộ vệ ứng tiếng ngã xuống đất, hai người khác phản ứng nhanh, nghe được tiếng gió, lập tức rút kiếm, đúng lúc đỡ được phi tiêu.

“Đại nhân đừng lo!”  Hai gã hộ vệ kia đứng chắn trước người Tư Đồ Ngọc Đình bảo vệ hắn.

Lão gặp một chiêu chưa trúng, chạy nhanh lui tới chỗ tối, tìm cơ hội khác.

Tư Đồ Ngọc Đình không có chút nào kinh hoảng, giống như hết thảy đều ở hắn bên trong đoán trước , chính là hơi hơi cau mày, âm thanh lạnh lùng nói: “Còn không mau đem thi thể hai cái phế vật kia đem đi, không thể dọa đến khách nhân.”

“dạ”. Một hộ vệ cúi đầu cùng lúc thu hồi thanh kiếm về trong vỏ, trầm giọng hướng với hai hạ nhân vừa đúng lúc đi đến: “ Mau đưa thi thể đem đi, phải cẩn thận, không thể dọa đến khách nhân, nếu không sẽ hỏi tội hai ngươi.”

“ Thưa vâng, tiểu nhân đã biết.” Hai hạ nhân kia nơm nớp lo sợ trả lời. Trong đó một người run rẩy hướng thi thể đi đến, không nghĩ tới vấp phải ghế dựa, nặng nề té trên mặt đất.

“ Ngu xuẩn! Còn không mau lên, không thể quấy rầy đại nhân xem cuộc vui.” Hộ vệ dùng tiếng hung tợn mắng. “Đại nhân thứ tội! Đại nhân thứ tội!” Người nọ vội vội đứng lên, làm bộ thối lui. Tư Đồ Ngọc Đình híp mắt, yên lặng nhìn trên đài, cũng không để ý tới.

Bỗng nhiên, người nọ ngón tay run lên, hàn quang trong tay áo chợt lóe, thẳng hướng Tư Đồ Ngọc Đình đâm tới. “ Đại nhân!” Hai người hộ vệ kinh hô, Tư Đồ Ngọc Đình chậm rãi ngẩng đầu, tay duỗi ra, nắm một người hộ vệ che ở trước người hắn. ‘Sưu’ chủy thủ đâm sâu vào ngực tên hộ vệ kia, máu tươi nhất thời phun ra, hắn đương nhiên mất mạng.

“Đáng giận!” Thượng Quan Huyền Nguyệt mặt bị máu văng lên khắp mặt nhanh chóng rút ra chủy thủ trong thân thể người hộ vệ, lại hướng Tư Đồ Ngọc Đình đâm tới. Tư Đồ Ngọc Đình nâng chung trà lên hướng Huyền Nguyệt phóng, Huyền Nguyệt phất ống tay áo, đem cái chén đánh cho thật xa.

“ Có thích khách…” này văn võ quan viên làm sao còn ngồi yên, đều đứng lên hốt hoảng hướng phía ngoài bỏ chạy, thạch môn chỉ lớn cỡ ấy, ngươi đẩy ta xô, rất nhiều người liền té ở cửa.

“Chết tiệt!” Lôi Linh,  Lục Phiến, Yên Hồng vừa thấy đã xảy ra chuyện, nhanh lẹ hướng hoa viên chạy đến, nhưng lại bị đám người bên ngoài thạch môn chặn, chen thế nào cũng không vào.

Bên kia liều mạng chen chúc, bên này liền nhâ cơ hội toàn lực truy sát Tư Đồ Ngọc Đình. Lão dùng ba thước thanh phong kiếm, sử chiêu nhất nhật thất sát đối phó với đám người Lục Phiến Môn xông lên bên cạnh. Phong Hành Hạc khinh công rất cao, chỉ thấy nàng trái lách phải né, tránh đi đao quang kiếm ảnh, thừa cơ đánh ra phi hoàng thạch, đánh ngã một đám đông người.  

 

Thượng Quan Huyền Nguyệt một kiếm thứ hướng Tư Đồ Ngọc Đình, ống tay áo của hắn vung lên, thoải mái đỡ kiếm của Huyền Nguyệt. Huyền Nguyệt trong lòng âm thầm giật mình, tuy rằng đã  biết người này sâu không lường được, nhưng không dự đoán được võ công của hắn nhưng lại cao như thế.

Kiếm phong bị đỡ, Huyền Nguyệt rõ ràng đem chân khí đều vận đến trong tay trái, dùng sức hướng trên ngực hắn đánh đi một chưởng. Chính là, tay mới vừa chạm vào vạt áo Tư Đồ Ngọc Đình, kia lực đạo nhưng lại tựa như muối chìm vào biển. Huyền Nguyệt cả kinh, Tư Đồ Ngọc Đình hơi hơi cười lạnh, vung tay, một chưởng đánh vào trên ngực Huyền Nguyệt, Huyền Nguyệt chỉ cảm thấy khí huyết đảo ngược, cả người đều văng ra ngoài, ngã nặng trên mặt đất, phun ra một bụm máu to.

“Huyền Nguyệt!” Lão cùng Phong Hành Hạc thấy Huyền Nguyệt bị trọng thương, nhanh chóng đánh lui địch nhân ở chung quanh, vọt qua đi. Phong Hành Hạc nâng nàng dậy, từ trong lòng ngực lấy ra thuốc mà trước khi đi Sở Hồng Lệ đã giao cho nàng, uy Huyền Nguyệt uống xuống. Lão nắm chặc kiếm, cẩn thận phòng ngự, bảo vệ các nàng.

“Ha hả. . .” Tư Đồ Ngọc Đình nhẹ nhàng giơ tay lên, bọn hộ vệ lập tức tản ra, hắn vỗ vỗ vài hạt bụi nhỏ trên quần áo, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt ba người.”Ngươi chính là con gái của Thượng Quan Cánh Vân?” Hắn tinh tế đánh giá Huyền Nguyệt, dùng khẩu khí tán thưởng nói: “Không tồi, kia mặt mày, kia thần thái, đích xác có phong thái của cha ngươi năm đó.”

Thượng Quan Cánh Vân đúng là Huyền Nguyệt phụ thân, nghe Tư Đồ Ngọc Đình nói như vậy , Huyền Nguyệt trong lòng cả kinh, hắn như thế nào biết mình? Không riêng Huyền Nguyệt, Lão, Phong Hành Hạc cũng thực tại lắp bắp kinh hãi.

Tư Đồ Ngọc Đình đem biểu tình kinh ngạc của các nàng thu hết trong mắt mỉm cười, nhìn chằm chằm các nàng, chậm rãi nói đến: “Ngươi nhất định rất kỳ quái, vì cái gì ta sẽ biết thân phận của ngươi, còn có các ngươi vốn là thiên y vô phùng kế hoạch như thế nào hội thất bại.” ‘Ba ba ba’, hắn nhẹ nhàng vỗ tay, ôn nhu nói: “Quân sư, đi ra đi, cho nhóm các nàng nhìn xem ngươi.”

Vừa dứt lời, một bóng người lặng lẽ theo chỗ tối đi ra. Huyền Nguyệt, Lão, Phong Hành Hạc tập trung nhìn vào, nhất thời tựa như rơi vào hầm băng, cả người lạnh cóng. Người nọ một thân tử sam, khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt sáng ngời, đúng là Phong Bích Tiêu.

“Bích Tiêu. . .” Phong Hành Hạc mở to hai mắt không thể tin được, thẳng nhìn chằm chằm Phong Bích Tiêu, lớn tiếng hỏi: “Bích Tiêu, sao lại thế này? ! Ngươi làm sao có thể là của quân sư hắn! Nói cho ta biết, đây không phải là thật sự!”

“Thực xin lỗi. . . Hành Hạc. . . Hắn nói là sự thật, ta chính là ma tài nữ, quân sư của Tư Đồ Ngọc Đình.” Phong Bích Tiêu suy sụp ánh mắt, không dám cùng Phong Hành Hạc đối diện.

“Vì cái gì! Vì cái gì! Bích Tiêu!” Phong Hành Hạc suy sụp té ngồi trên mặt đất, lớn tiếng chất vấn nàng.

“Ha hả, ngươi nghĩ muốn biết tại sao phải không.” Tư Đồ Ngọc Đình đi đến Phong Bích Tiêu bên cạnh, thân thiết nắm ở bả vai của nàng, mỉm cười nói: “Bởi vì, nàng là nữ nhi của ta.”

Phong Bích Tiêu cúi đầu, hai vai run nhè nhẹ . Huyền Nguyệt cùng Lão lại giật mình, không thể tin được vào lổ tai của mình, Bích Tiêu thế nhưng không phải là thân tỷ tỷ của Hành Hạc! Chuyện này thực là làm cho người ta ngoài ý muốn .

Phong Hành Hạc lắc lắc đứng lên, hai đấm nắm chặt, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói đến: “Bích Tiêu, hắn liền là người cha hỗn trướng kia của ngươi sao? Năm đó hắn như vậy nhẫn tâm, kiên quyết không chịu nhận thức ngươi cùng mẹ ngươi, vì thế các ngươi phải nhận hết sỉ nhục. Vì cái gì hiện tại ngươi lại còn muốn giúp hắn? Vì cái gì?”

“Mặc kệ như thế nào, hắn thủy chung là phụ thân ta, máu mủ tình thâm, hơn nữa, đây là nguyện vọng của nương ta trước khi lâm chung, muốn ta nhất định thay nàng hoàn thành.” Phong Bích Tiêu ngẩng đầu, trên mặt tất cả đều là nước mắt, “Thực xin lỗi, Hành Hạc, Huyền Nguyệt, Lão.”

Huyền Nguyệt cùng Lão đã hoàn toàn không biết nên làm như thế nào mới tốt , chỉ có thể ngốc đứng ở tại chỗ, trừ bỏ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ.

“Thượng Quan Huyền Nguyệt, ngươi có biết vì cái gì năm đó ta sẽ phái người diệt cả nhà ngươi, mà cô tình lưu tính mệnh của ngươi không?” Tư Đồ Ngọc Đình híp mắt chậm rãi nói xong: “Bởi vì ngươi là nghiệt chủng do Thượng Quan Cánh Vân cùng tiện nhân Kiều Tuyết Nhi sở sinh, ta muốn ngươi vĩnh viễn sống trong nỗi thống khổ đánh mất những người tối thân nhất, ha ha ha. . .” Nói xong, hắn phát cuồng cười ha hả, nguyên bản tuấn tú đích dung mạo trở nên vô cùng dữ tợn.

“Vì cái gì phải làm như vậy? ! Tư Đồ Ngọc Đình!” Huyền Nguyệt huy kiếm nghĩ muốn xông lên đi, lại bị Lão chặt chẽ giữ chặt.

“Ha ha. . . Vì cái gì? Đều là bởi vì cha ngươi, Thượng Quan Cánh Vân. Hắn dựa vào cái gì không tiếp thụ tình yêu của ta, lại muốn chọn con tiện nhân kia. Cho nên ta phải trả thù, ha ha, ta muốn làm cho hắn hối hận, hối hận đã cự tuyệt ta.”

Mọi người vừa nghe, không khỏi lạnh như băng, Tư Đồ Ngọc Đình diệt cả Thượng Quan tộc, nhưng lại là bởi vì một đoạn tình yêu dị dạng say đắm này.

“Hảo, cái gì đều đã xong, Thượng Quan Huyền Nguyệt, đi địa ngục gặp cha mẹ của ngươi đi.” Tư Đồ Ngọc Đình lôi kéo Phong Bích Tiêu rời khỏi nơi này, hộ vệ liền như lang như hổ bàn vây đi lên. Tuy rằng sự tình có điểm ra ngoài dự kiến của Tư Đồ Ngọc Đình, hắn an bài hộ vệ ở ngoài hoa viên nhưng lại không có xông tới, ở trong hoa viên chỉ có một số ít người của Lục Phiến Môn hòa bộ phận hộ vệ. Bất quá hắn cũng không có ý ở lại, bởi vì hắn cho rằng Thượng Quan Huyền Nguyệt các nàng đã không có sức mạnh chống trả nữa.

Phong Bích Tiêu kinh ngạc ngốc nhìn đông đảo bọn hộ vệ công kích hạ Phong Hành Hạc, nước mắt liền rơi xuống. Tư Đồ Ngọc Đình có chút chán ghét miết nàng liếc mắt một cái, kỳ thật hắn cũng không thích đứa con gái này, bất quá chính là lợi dụng nàng thôi, ha hả, hắn đắc ý cười, mình mới là kẻ thắng.

Lão liều mạng huy động kiếm trong tay, công phá địch nhân đang xông lên. Phong Hành Hạc đỡ lấy Huyền Nguyệt đang bị thương, hai người đồng lòng ngăn địch. Tuy rằng ba người võ công cao cường, nhưng dù sao song quyền nan địch tứ thủ, hơn nữa Huyền Nguyệt lại bị thương, sẽ đối phó với không biết sống chết địch nhân liều mạng xông lên càng thêm khó khăn. Dần dần, thể lực của Phong Hành Hạc liền chống đỡ hết nổi .

Phong Hành Hạc vô ý dưới chân vừa trợt, một cái hộ vệ liền nhân cơ hội huy đao hướng nàng chém tới, mắt thấy đao sẽ chém tới Hành Hạc , tên hộ vệ lại đột nhiên té trên mặt đất, trên lưng cắm một mũi tên, đã chết.

Phong Hành Hạc ngẩng đầu vừa thấy chính là Tuyệt Ảnh đứng ở trên tường hoa viên, tay cầm một thanh đại cung, một mủi tên bắn chết một địch nhân. Trong chốc lát, hộ vệ đã bị toàn bộ giải quyết .

“Thật có lỗi, thuộc hạ đã tới chậm, chủ tử.” Tuyệt Ảnh nhảy xuống đầu tường, vài bước liền  đến trước mặt Phong Hành Hạc các nàng.

“Tuyệt Ảnh, ngươi như thế nào đến đây?” Lão cảm thấy kinh ngạc.

Tuyệt Ảnh thản nhiên nở nụ cười, nói: “Không riêng gì tôi, còn có người đâu.” Nói còn chưa nói xong, hai người nữa cũng đã chạy vội tới.

“Huyền Nguyệt!” “Lão!” Sở Hồng Lệ cùng Hàn Thanh Sương hô to đều tự ôm lấy tình nhân của mình.

“Nơi này rất nguy hiểm, các ngươi tới làm cái gì!” Huyền Nguyệt cùng Lão trăm miệng một lời, sinh khí kêu to đến, “Còn không mau điểm rời đi!”

“Yên tâm đi, mấy tên bên ngoài đã muốn bị người của chúng ta giải quyết hết, Lục Phiến Môn hình như cũng đã rút lui rồi, hiện tại cũng chỉ còn lại có mấy người nầy mà thôi.” Hàn Thanh Sương chẳng hề để ý chỉ vào Tư Đồ Ngọc Đình, cười nói.

Tư Đồ Ngọc Đình kinh hãi, người của hắn thế nhưng đều bị giải quyết , còn người của Lục Phiến Môn cư nhiên đi rồi, như thế nào có thể?

Thủ cung sa

This slideshow requires JavaScript.

Thủ cung sa

Thể loại: xuyên không, huyền huyễn, chiến tranh

Couple: Trần Mặc x Lý Tú Ninh (hỗ công, cường x cường)

Tóm tắt: Trần Mặc là người thừa kế của Trần gia, đại gia tộc có từ đời Đường rất xa xưa. Tính cách hoạt bát, hiếu động lại thông minh, từ nhỏ theo ông nội học được nhiều điều nên có kiến thức rất rộng. Đặc biệt về kiến trúc và bố cục, giỏi võ công các loại như Karate, kiếm thuật, quyền cước…Thần tượng trong lòng chính là Bình Dương Công Chúa – Lý Tú Linh.

Trong 1 lần tìm kiếm báu vật gia truyền là thanh kiếm cổ có chữ “Mặc” nàng cùng bạn thân là Hạ Lăng bị người ta đuổi giết, dẫn đến cái chết của ông Nội. Chưa hết bi thương nàng lại bị nguồn năng lượng bí ẩn đem nàng xuyên về thời Tùy. Nàng mang theo võ công cứu được Liễu Thù – 1 tiểu thư lưu lạc, chưa ổn định thì Liễu Thù lại bị bọn sơn tặc bắt đi, Trần Mặc đành mạo hiểm lên sơn trại cứu người. Trong lúc nàng đột nhập, giao thủ cùng 1 nữ hắc y nhân, nàng yếu thế nhưng người kia không có ý truy kích, cứ thế bỏ đi. Sau khi cứu được Liễu Thù, Trần Mặc do ngộ sát quân của Lý gia bị bắt, trong lúc sắp bị giết thì gặp Lý Tú Linh. Phong thái, khí chất cùng vẻ đẹp của Lý Tú Linh khiến Trần Mặc càng thêm ngưỡng mộ. Lý Tú Linh cứu Trần Mặc, đồng thời chiêu hàng nàng theo mình đánh trận, Trần Mặc là công dân tốt của tk 21, luôn hiểu sinh mạng quý trọng, kiên quyết không theo nàng ra sa trường. Tuy vậy vẫn đi theo Lý Tú Linh, giúp đỡ nàng khi cần thiết. Trong quân trại nàng làm quen với Mục Thanh, Triệu Lượng, Mã Tam Bảo, nhiều hiểu lần cũng như nhiều trận đánh giúp họ dần dần hiểu được nhau. 1 lần Lý Tú Linh bị bắt, Trần Mặc xả thân cứu giúp, 2 người thì đó bắt đầu tiến lên 1 bước hơn quân thần, giống như bạn lại giống như tỷ muội. Lý Tú Linh luôn che chở, dạy cho Trần Mặc nhiều thứ, đồng thời nàng cũng rất thưởng thức những gì Trần Mặc nói, một lần đi tuần Lý Tú Linh  thấy Trần Mặc khỏa thân tắm, tim đập dữ dội, Lý Tú Linh bắt đầu động tâm.

Mục Thanh là nữ cải trang, có 1 người yêu là Chu Cầm Như – tri thư hiểu lễ, 2 người vốn là chủ tớ, sau khi Chu gia gặp nạn Cầm Như sống dưới sự bảo hộ của Mục Thanh, nàng rất yêu Mục Thanh, nhưng Mục Thanh đầu đất không chịu kết hôn cùng nàng vì e ngại mình thấp hèn, hơn nữa lại là nữ tử. Cầm Như không chịu nổi bèn khóc lóc xin Lý Tú Linh ban hôn. Lý Tú Linh vui vẻ nhận lời, còn Mục Thanh khóc không ra nước mắt, sau khi kết hôn, Mục Thanh ngu ngốc không biết cách làm yêu, khiến cho Cầm Như giận dỗi, Trần Mặc bèn viết cho nàng 1 tập sách, hướng dẫn chi tiết phòng sự giữa 2 người nữ nhân với nhau. Nhờ đó, 2 vợ chồng Mục Thanh càng thêm khắng khít hòa thuận. Xui xẻo, không bao lâu tập sách này rơi vào tay Lý Tú Linh, vừa nhìn Lý Tú Linh đã biết đây là chữ của Trần Mặc, nổi giận lôi đình, cho rằng nàng hư hỏng bèn lên tiếng giáo huấn. Trần Mặc nhân lúc này tỏ tình, Lý Tú Linh không thể chấp nhận, đánh mắng nàng còn giam lỏng không cho Trần Mặc nói tiếng yêu nàng nhưng Trần Mặc vẫn kiên trì. Với tấm lòng của nàng, Lý Tú Linh rốt cuộc cầm lòng không được, chủ động hôn nàng, 2 người có đêm quan hệ đầu tiên. Sau đó, Lý Tú Linh đã chấp nhận Trần Mặc dù trong lòng còn áy náy vô cùng với phu quân của mình. Sài Thiệu trở về, nhận thấy sự thay đổi của nương tử, hắn thấy Lý Tú Linh một lòng chiếu cố Trần Mặc dần sinh ra chán ghét. Trần Mặc huấn luyện 1 đội nữ binh gồm 50 người trong đó có Liễu Thù, do Mục Thanh làm thống lĩnh, lúc này Mục Thanh bị lộ thân nữ nhi khiến cho các chiến hữu nghĩ nàng dối trá, xa cách lẫn nhau. Trần Mặc 1 bên dùng tâm kế khiến cho quan hệ giữa các bên hòa thuận, 1 mặt dùng thực lực chứng tỏ đội nữ binh của mình. Bằng mưu kế và kiến thức rộng của mình, cộng với tài năng quân sự của Lý Tú Linh, quân của Lý Tú Linh đánh thắng nhiều trận, lập nhiều chiến công. Khiến cha của Tú Linh vô cùng tán thưởng, Lý Tú Linh được thần dân ủng hộ, hoàn toàn lấn lướt công trạng của anh trai là Lý Kiến Thành và em là Lý Thế Dân. Từ đó hình thành chuỗi bi kịch trong cuộc đời 2 nàng:

–         Tin đồn Trần Mặc thường có ngôn hành tạo phản, lời nói có ý mưu đồ soán vị. Lý Tú Linh bị phụ thân triệu về, trong lúc này Sài Thiệu lại dùng quyền, bắt giam tra tấn Trần Mặc thê thảm. Lý Tú Linh trở về ngay đã là lúc Sài Thiệu sắp giết nàng, quá sợ hãi mất đi Trần Mặc, Lý Tú Linh trở mặt cùng chồng, cứu thoát người yêu.

–         Bị người hãm hại, đội nữ binh bị giết toàn bộ 48 người, Liễu Thù mất tích, Mục Thanh chết, Chu Cầm Như bỏ đi, tên đầu sỏ hại chết toàn bộ nữ binh Lôi Đình Phúc thế lực hùng hậu dưới tay có vài vạn binh mã, giết hắn, quân của hắn tất phản. Lý Tú Linh dù phẫn hận nhưng không thể làm gì. Trần Mặc ray rứt, oán Tú Linh, không muốn gặp nàng.

–         Trần Mặc bị phụ thân Tú Ninh truy sát, phải bỏ trốn qua Lạc Dương. Trần Mặc quen biết với Vương Duệ con của Vương Thế Sung, quân phiệt 1 phương Nam và Triệu Vân Nhu – cô nương bạc mệnh nhưng nội tâm đầy mạnh mẽ. Lý Tú Linh luôn cho người tìm kiếm Trần Mặc. K ngờ tìm được nàng lại không muốn về, Tú Linh giận, nhưng vẫn phái ng theo dõi, bảo vệ Trần Mặc, 1 lần Trần Mặc uống say, đem Vân Nhu nhìn thành Tú Linh, hôn nàng, đè nàng xuống giường, tuy nàng kịp thời tỉnh lại nhưng đã bị thuộc hạ của Tú Linh thấy được, chuyện đến tai Tú Linh, nàng lại càng phẫn nộ, lại thêm nữa hiểu lầm. Khi các bên bao gồm: Trần Mặc – Đông Phương Hàm, 2 vị giang hồ kiếm khách, Vương Thế Sung, liên minh Lý gia – Đậu Kiến Đức cùng tranh đoạt khối thiên thạch. Lý Tú Linh vì hiểu lầm đâm Trần Mặc bị thương, tình cờ giúp Trần Mặc đánh thức tinh thần lực của bản thân, nàng lại gặp được kì duyên có được thanh bảo kiếm “Mặc”. Thanh kiếm này là dùng máu và linh hồn của Trần Mặc nuôi dưỡng, vô cùng sắc bén và nghe lời nàng, kiếm hồn Trần Tiểu Tam là 1 thực thể, có sức mạnh di chuyển tức thời. Sau khi khỏe, Trần Mặc đầu quân Vương Thế Sung, làm đối thủ của Tú Linh. Trên chiến trường, Trần Mặc nhiều lần giải thích, còn đem thủ cung sa ra chứng minh mình trong sạch. Tú Linh rốt cuộc hết giận, nhưng liền đó nàng đem thủ cung sa của Trần Mặc tiêu mất. Nàng đã không chịu nổi ý nghĩ ai đó có được Trần Mặc, cả thân lẫn tâm Trần Mặc đều phải là của nàng. Qua phút giây hạnh phúc, 2 người lại ân ái như xưa, càng gắn bó hiểu nhau hơn.

–         Liễu Thù trở về bên Trần Mặc. Trần Mặc cố gắng giúp Lý Tú Linh đoạt thiên hạ nằm vùng bên Vương Thế Sung, sau khi Lý Uyên làm vua phong Tú Linh làm Chiêu Vương càng kích thích Lý Kiến Thành hạ sát nàng cùng Tú Linh. Lý Kiến Thành lợi dụng Vân Nhu yêu Trần Mặc k dc đáp lại, kêu nàng hạ nghiện dược, lúc đó Trần Mặc sẽ k thể ly khai nàng. Trần Mặc, Liễu Thù biết sự thật đuổi Vân Nhu đi. Trần Mặc bị Vương Duệ ép hôn liền bỏ trốn, nghe tin Tú Linh bị vu tự lập quân đội, có ý tạo phản bị giam liền đến cứu. Nàng tình nguyện làm con tin để Tú Linh dẫn quân đi đánh Vương Thế Sung, lấy sự thật chứng minh Tú Linh không có ý đoạt vị. Lý Uyên luôn tin tưởng nữ nhi nhưng bị sức ép của quần thần, đành giam Tú Linh, nghe thế đồng ý. Tú Linh dẫn quân đi, nàng Trần Mặc lại bị Lý Kiến Thành ép hôn. Lúc này Lý Tú Ninh đã gần thành công hạ được toàn bộ các chướng ngại cho giang sơn nhà Lý. Nàng đổi máu, đổi 1 thân nữ tử xinh đẹp lại chằng chịt vết sẹo là vì Lý gia, nhưng ái nhân lại bị ngta đoạt mất. Lý Tú Linh không thể nhẫn nhịn, bất chấp chiến sự trở về. Kiếm phong bạt vũ với ca ca giành lại người yêu lúc này đã tàn tạ. Trần Mặc bị đánh gãy chân, lại bị thuốc phiện, cùng Kiến Thành đánh đã không còn tinh thần. Trông thấy Tú Linh quá đỗi vui mừng rồi ngất xỉu.

Tú Linh từ tước vị Chiêu Vương, dẫn Trần Mặc chạy trốn ẩn cư. Chân Trần Mặc chưa lành thì được thánh chỉ bảo Tú Linh đi sứ sang Đột Quyết, nhằm giao hảo và lấy được bản đồ chiến sự của Đột Quyết. Đi Sứ chuyến ngày lành ít dữ nhiều, Trần Mặc ngày càng thuần tục trong việc điều khiển tinh thần lực của mình, Tú Linh lúc này có quan hệ tốt với công chúa Đột Quyết khiến Trần Mặc ghen chết đi sống lại. Cuối cùng lấy được bản đồ thì cũng bị truy sát. 2 người giao bản đồ cho người khác đem về, còn bản thân thì giả chết ẩn cư. Thấm thoát nửa năm, ngôi làng 2 người sống gặp binh loạn, Lý Tú Linh 1 lần nữa trở về Lý gia cầm binh quyền. Trong 1 lần bị tập kích, Tú Linh bị thương rất nặng, kiếm hồn Trần Tiểu Tam dùng chính mình mở ra cánh cửa thời không, đem Trần Mặc và Tú Linh trở về thế giới hiện đại. Lúc đi là năm 2010 mà lúc về đã là 2028, đã 18 năm kể từ lúc Trần Mặc mất tích. Nàng gọi điện cho Hạ Lăng, Hạ Lăng lập tức đến chỗ Trần Mặc đem Tú Linh đi bệnh viện. Tú Linh dc cứu sống nằm dưỡng thương thì có 1 đội người đến bắt cóc nàng. Trần Mặc trở tay không kịp, để mất đi Tú Linh. Khi Tú Linh tỉnh dậy đã ở trên nước Mĩ – Newyork, hoàn cảnh lạ lẫm, con người kì lạ, tiếng nói bất đồng làm nàng bấn loạn thật sự. Được sự giúp đỡ từ người bạn mới quen Tú Lan, Tú Linh tạm thời có nơi ở, nàng làm quen với nơi này. Trần Mặc dùng tinh thần lực tìm được Tú Linh, cùng nàng trở về Trung Quốc thì phát hiện được 1 âm mưu lớn, có người muốn dùng Trần Mặc cùng Tú Linh nắm được bí quyết xuyên qua thời không, làm chủ thời gian, trường sinh bất lão. Người này cùng với cái chết của ông Nội Trần Mặc có liên quan chặt chẽ. Những người này ban đầu là vì Tú Linh sau đó mau chóng phát hiện Trần Mặc mới là mấu chốt của vấn đề, dùng Hạ Lăng uy hiếp, bắt nàng đi. Ng đứng sau tất cả chính là tổng tư lệnh Bỗng Nhiên Tuấn, Lý Tú Linh đơn phương xông vào hang cọp, rốt cuộc cứu được mỹ nhân, đồng thời trừng trị kẻ ác. Dưới áp lực gia đình, 2 người sinh đôi trai gái. Nữ Trần Trụ giống mẹ Lý Tú Linh còn nam Lý Vũ lại giống mẹ Trần Mặc. Giao cho người lớn, Hai người lại tiếp tục du lịch xuyên qua thời không.

“Không quản nó là thời đại nào, miễn là cùng với ngươi đều tốt”.

Link CCP

不管有多苦/ Mặc Kệ Có Bao Nhiêu Khổ Đau

不管有多苦/ Mặc Kệ Có Bao Nhiêu Khổ Đau

Trình bày: Na Anh

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Mac-Ke-Co-Bao-Nhieu-Kho-Dau-Na-Anh/ZWZDCWZ7.html

Ta đứng khuất xa nơi góc tối
Vờ như bản thân chỉ là khách qua đường
Trái tim ta giấu giữa thế gian
Không hiểu tình yêu đôi ta đã phạm phải sai lầm gì?
Nếu ngươi không phải là ngươi
Mà ta cũng chẳng phải là ta
Thì hạnh phúc biết bao nhiêu
Mặc kệ con đường người đi biết bao đau khổ
Ta vẫn chỉ mong nhận được lời chúc phúc sau cùng
Ta không màng dù có bao nhiêu đau đớn lo sợ
Chỉ mong ta và ngươi cùng thoát hết thảy các ràng buộc
Mặc kệ con đường người đi biết bao đau khổ
Lau khô dòng lệ, không cho phép mình được khóc
Ta không sợ người đời lên án tình yêu này là đúng hay sai
Chỉ cần ngươi bên ta kiên quyết vĩnh viễn không buông tay.

Ngồi nghe mà nhớ đến Vũ Ca – Minh Khê….rớt nước mắt…nghe như tiếng lòng của Chỉ Nhi.

Đại cung – Nhạc Khuynh Hi

This slideshow requires JavaScript.

Thể loại: Cung đình, âm mưu tâm kế

Couple: Cung Tuế Hàn (Đoạn Minh Hoàng) x Nguyên Mẫn (Ngờ nghệch công x Phúc hắc đế vương thụ), Cung Nhạc x Nguyên Hi (Lãnh ngạo công x Ôn nhu thụ)

Tóm tắt nội dung: Cung Tuế Hàn (CTH) vốn là kí chủ của Hắc Phượng Hoàng – thần của Đoạn gia. Do mẹ của nàng không muốn nàng phải gánh vác sứ mệnh này nên đem nàng cùng em trai Cung Bình và em gái Cung Nhạc ẩn cư. CTH bị 1 nhân cách khác là Đoạn Minh Hoàng kí túc nên thần trí hơi ngớ ngẩn, nàng ngây thơ, dễ bị gạt đối với nàng chỉ cần ăn no là tốt rồi. Nàng phẫn nam trang lên kinh tìm 2 người em bị thất lạc vô. Hết tiền, nàng thử vận may đi ứng thí, quan coi thi thất trách lại kẹp bài văn dở tệ của nàng vào trình Nữ Đế. Nữ Đế – Nguyên Mẫn 18 tuổi, tuyệt sắc giai nhân, thông minh tuyệt đỉnh nhưng tính cách quyết liệt, tàn nhẫn, nhìn bài thi chữ đẹp nên chọn CTH làm biên tu. CTH làm việc dưới trướng Lâm Trọng Văn (LTV) anh ta yêu CTH nhưng vì CTH là nam lại rất bối rối còn nàng thì ngây ngô chẳng biết gì. 1 lần do việc biên soạn sách mà CTH và Nữ đế gặp nhau, CTH vì nhan sắc của Nguyên Mẫn mà ngơ ngẩn cả người từ đó mến mộ. 1 lần khác, CTH vô tình cứu Nguyên Mẫn, NM phát hiện nàng là nữ cải nam trang, nghi ngờ nàng có ý đồ tiếp cận mình muốn giết CTH nhưng tính cách ngây ngô của CTH đã giúp nàng. NM không giết mà giữ nàng ở lại làm phụ tá. Nhìu sự việc phát sinh ( thật sự nhiều – mỗi sự việc rất hay, mưu trí của NM cũng được khắc họa rõ trong quá trình giải quyết các sự kiện này) NM từ từ hạ từng kẻ uy hiếp đến mình, giữ vững quyền lực của bản thân. Cùng lúc đó ngày ngày thân cận, tình yêu trong sáng của CTH khiến cho NM cảm động, dần thương yêu nàng. Sự xuất hiện của Độc Cô Giới khiến cho hoàng vị của NM bị nguy hiếp, buộc phải hứa hôn với hắn, phong hắn làm hoàng phu. Thật ra NM đã lập 1 kế hoạch chu đáo, sẽ khiến cho Độc Cô Giới chết thảm thương, nhưng vấn đề là 8 năm thời gian thôi. Đêm đó, tuy không xảy ra chuyện gì nhưng CTH đã ngồi ngoài trời tuyết cả đêm đau đớn, nàng không trách NM chỉ trách mình quá vô dụng, không bảo vệ được người yêu. Nàng ngã bệnh, phát sốt, trái tim và thân thể yếu đuối khiến cho Đoạn Minh Hoàng thức tỉnh. CTH tỉnh dậy đã không còn là CTH ngày trước, nàng trở nên lợi hại, tràn đầy mị lực, tâm cũng sáng hơn. Nàng biết Lâm Trọng Văn vì cứu mình đã chết, biết NM đã sớm nhận ra mình là Đoạn gia gia chủ, nàng cũng biết NM sắp đem mình làm mồi nhử để diệt Đoạn gia nhưng nàng lựa chọn im lặng để bị phục mê dược, ở trên dàn hỏa, nàng vẫn nguyện cho NM 1 cơ hội để quay đầu, chỉ cần NM thả nàng, nàng sẽ tha thứ. Bên này NM thật sự lo lắng nhưng nàng tin người của Đoạn gia sẽ đến cứu CTH, nàng là NM, nàng sẽ không đoán sai. Đoạn gia sa bẫy, bị bắt, chỉ cần tiêu diệt Đoạn gia nàng và CTH sẽ không còn vướng bận, không ai đe dọa giang sơn này nữa, nàng có thể cùng CTH sống hạnh phúc nhưng vào lúc này . Đoạn Minh Hoàng tỉnh giấc, nàng là Đoạn gia gia chủ, nàng phải bảo vệ gia tộc. Cả 2 đều tính kế, cả 2 đều tổn thương, nước mắt hòa nhau rơi. CTH cầm kiếm kề cổ NM, Nữ đế lập lời thề không đụng đến Đoạn gia, máu nàng rơi cũng như cắt đứt tình nghĩa giữa 2 người, không ai nợ ai. Đoạn Minh Hoàng dứt áo ra đi, dùng thời gian làm Đoạn gia tan rã, chấm dứt nguy hiếp với đế vương Nguyên thị. Đồng thời tình nguyện phong ấn bản thân, trả bản thể lại cho CTH, CTH mất hết kí ức hằng ngày chỉ biết bán bánh bao mà trong lòng trống rỗng, NM vì thương nhớ CTH từ bỏ giang sơn đi tìm nàng. Có tình nên giai ngẫu, gặp nhau lại yêu nhau. Couple phụ có hẳn 1 phiên ngoại, Nguyên Hi coi Cung Nhạc như con, nhưng Cung Nhạc lại mang 1 tình yêu nồng cháy đối với nàng, trốn tránh rồi đối mặt, phản kháng không được, Nguyên Hi đành hưởng thụ tình yêu này =))

Link CCP:

Đại cung

Nhạc khuynh hi